Tôi lấy chồng được 8 tháng. 8 tháng làm dâu không khác gì sống trong chiếc hộp bị khoá chặt – mẹ chồng soi từng bữa ăn, em chồng lười chảy thây, chồng tôi thì viện cớ “đi làm mệt” để trốn tránh mọi trách nhiệm.
Về nhà mẹ đẻ là nơi duy nhất tôi được thở. Tuần nào cũng vậy, tôi tranh thủ về, khi thì mua mớ rau, lúc dúi vào tay mẹ ít tiền lẻ gọi là “góp gạo thổi cơm chung”. Mẹ tôi cười, bảo:
– Mẹ có thiếu gì đâu, cứ về là được rồi.
Nhưng lần gần nhất, vừa dựng xe, chưa kịp tháo khẩu trang, mẹ nhìn tôi từ cửa rồi buông một câu như tát thẳng vào mặt:
– Về suốt mà không mang được đồng nào, thì bớt bớt về lại cho đỡ tốn cơm!
Tôi sững người, gió đầu hè như thổi rát vào lòng. Cái túi tôi đang cầm trên tay rơi xuống. Trong đó là bịch chè đỗ đen tôi ghé mua vì biết mẹ thích ăn… Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng quay xe, nước mắt cứ thế trào ra.
3 ngày sau, điện thoại tôi đổ chuông lúc nửa đêm. Là dì tôi.
– Về gấp đi, mẹ mày bị người ta lừa hết tiền rồi, ngất trong nhà tắm, giờ mới đưa vô viện.
Tôi rụng rời tay chân. Vội vàng lao về quê trong bộ đồ ngủ, gió tạt vào mặt mà không đủ làm tôi tỉnh táo.
Mẹ tôi nằm trong phòng cấp cứu, mắt còn đỏ hoe, tay nắm chặt điện thoại. Nhìn thấy tôi, bà khóc nấc lên:
– Mẹ xin lỗi… mẹ nghe lời người ta đầu tư… nó bảo lãi gấp ba… mẹ chỉ muốn tích tiền mua cho con cái gì đó, sợ sau này con khổ mà chẳng giúp được… Ai ngờ…
Thì ra… những ngày tôi cứ về là thấy mẹ nấu đồ ngon, là bà cố tỏ ra đủ đầy. Thì ra cái câu “không thiếu gì đâu” là nói dối.
Và cái hôm bà đuổi tôi… là sau ngày bà dốc hết tiền tiết kiệm gửi cho một kẻ tự xưng là chuyên gia đầu tư online.
Tôi cầm tay mẹ, nước mắt không thể nào ngừng rơi.
Cái nhà tôi từng nghĩ không còn chỗ để về, hoá ra lại chính là nơi yêu thương tôi nhất… chỉ là mẹ cũng từng sợ, từng lạc lối, từng bị đời vùi dập mà thôi.