Tôi là anh trai cả trong gia đình có ba anh em. Bố mẹ tôi già yếu, làm nông quanh năm suốt tháng chỉ đủ ăn. Ngày em gái đỗ đại học, tôi quyết định thay bố mẹ gánh vác khoản học phí, sinh hoạt, từng đồng trọ học, từng bộ quần áo, tôi đều lo. Suốt 4 năm trời, tôi không dám ăn ngon, mặc đẹp, vợ tôi phải lùi lại ước mơ kinh doanh nhỏ chỉ để cùng tôi nuôi em học thành người.
Tổng cộng hết hơn 300 triệu. Vợ tôi từng ngồi tính rồi bật khóc vì bao năm chúng tôi không dám sắm nổi chiếc xe tử tế, con đi học cũng không dám học trường quốc tế vì còn lo cho em.
Tôi luôn tự an ủi: “Nó học giỏi, lại đỗ vào công ty nước ngoài, sau này ra trường có công ăn việc làm, nó sẽ nhớ đến ơn nghĩa.” Nhưng tôi đã sai.
Em gái ra trường, đúng như kỳ vọng, vào công ty lớn, lương tháng đầu đã 50 triệu. Tôi ốm nặng nhập viện gần tuần, vợ nhắn tin cho nó, nó chỉ “seen”. Tôi không trách. Nhưng khi vợ sang nhà trọ nó, gõ cửa vay tạm 10 triệu mua thuốc vì tôi cần điều trị gấp, thì nó nói thẳng:
“Chị thông cảm, nhà em đâu phải ngân hàng ai cũng đến vay là có.”
Vợ tôi chết lặng. Tôi nằm trên giường bệnh, nghe kể lại mà máu dồn lên đầu. Tôi bật khóc như một đứa trẻ. Tôi đã đánh đổi cả tuổi trẻ để nuôi nó thành người… nhưng hóa ra tôi đã nuôi nhầm.
Từ hôm đó, tôi cắt liên lạc. Không oán, không hận. Chỉ thấy tim mình lạnh đi một phần.
Vì đôi khi, người ruột thịt… lại là người xa lạ nhất trên đời.
Ba tháng sau cái ngày tôi quyết định cắt đứt tình thân, em gái tôi trở về. Nhưng không phải trở về thăm anh, mà là… thất thểu đứng trước cổng nhà tôi, gầy rộc, mắt sưng húp, tay xách đúng một vali rách mép.
Tôi đang rửa xe ngoài sân thì thấy nó. Em gái từng kiêu ngạo tuyên bố “em không cần ai giúp”, giờ đứng lặng người, run rẩy mở lời:
– Anh ơi… cho em ở nhờ một thời gian… em… bị lừa sạch rồi…
Nó kể, bạn trai cùng công ty – người nó từng tự hào khoe là trưởng phòng marketing, giàu có, hào hoa – đã lừa nó đầu tư vào “dự án khởi nghiệp” rồi ôm hết tiền biến mất. Tài khoản còn đúng 200 nghìn. Công ty biết chuyện, sa thải nó. Hợp đồng thuê trọ bị đuổi vì nợ 2 tháng.
Nó khóc. Khóc rất to.
– Em sai rồi… em xin lỗi anh chị… xin lỗi vì đã hỗn với chị… em không còn ai ngoài anh nữa…
Vợ tôi đứng trong bếp, mắt đỏ hoe, tay siết chặt chiếc khăn lau. Cô ấy không nói gì, chỉ quay mặt đi.
Tôi nhìn em, lòng không còn giận, nhưng cũng không còn thương như trước. Tôi nhớ lại cảnh vợ tôi cầm đơn thuốc van xin nó từng đồng cho tôi chữa bệnh. Nhớ ánh mắt thất vọng của bố mẹ dưới quê khi nghe chuyện.
Tôi lạnh giọng:
– Về xin lỗi thì được. Nhưng ở thì không. Nhà này không phải trại cứu trợ cho người quay lưng với máu mủ.
– Em từng nói “nhà em đâu phải ngân hàng”, giờ anh cũng nói lại với em: “Nhà anh không phải nhà trọ từ thiện.”
Nó khuỵu xuống khóc nức nở ngoài cổng. Hàng xóm xúm lại, có người thương, có người trách. Còn tôi… quay lưng đi, đóng cửa, không nhìn lại.
Đêm đó, tôi không ngủ. Vợ tôi nằm ôm con, mắt rớm nước. Cô ấy nói khẽ:
– Hay cho nó ngủ nhờ vài hôm, rồi tính tiếp… dù sao cũng là máu mủ…
Tôi không trả lời. Nhưng sáng hôm sau, tôi ra ngoài, mua cho nó ổ bánh mì, chai nước, và để thêm 500 nghìn kẹp trong túi nylon, đặt trước cổng.
Tôi để lại mảnh giấy:
“Hết tiền thì đi làm, đừng đi xin. Em ngẩng đầu được thì cũng phải tự đứng lên được.”
Tôi vẫn là anh trai nó. Nhưng là một người anh… không còn đủ lòng tin để dang tay lần nữa.
Bởi có những bài học, chỉ khi mất tất cả, người ta mới học được giá trị của tình thân.