Trời mưa lớn. Con đường ven khu công nghiệp vắng ngắt, chỉ còn tiếng gió rít và ánh đèn xe rọi qua làn nước đọng.
Hưng “Sắt” – ông trùm khét tiếng của vùng Đông Nam – đang trên đường về sau một phi vụ. Xe vừa quẹo qua khúc cua thì tài xế phanh gấp.
Giữa đường là một cô gái trẻ, quần áo xộc xệch, tóc ướt sũng, đang ôm gối ngồi co ro bên vệ cỏ. Mặt bầm tím. Không hành lý, không giày dép.
Hưng ra hiệu dừng xe. Gã đàn em định bước xuống dẹp đi thì Hưng lắc đầu:
– Đưa con nhỏ này lên xe.
– Anh định cứu nó?
– Không. Đưa về nhà. Làm người giúp việc. Nhà giờ đầy bụi.
**
Cả đám đàn em bán tín bán nghi, nhưng không ai dám cãi. Về đến biệt thự, cô gái được lau rửa, thay đồ và cho một góc phòng nhỏ gần nhà bếp.
Cô tên My. Không kể về quá khứ. Chỉ im lặng, chăm chỉ dọn dẹp, nấu ăn, giặt đồ. Mỗi lần bị ai to tiếng, cô cũng không phản ứng. Hưng để ý, ánh mắt cô luôn hướng ra ngoài – như người không thuộc về nơi này.
Rồi từng chút, từng chút một… ngôi nhà thay đổi.
Tủ rượu từng toàn whisky và súng ngắn giờ có thêm chậu cây xương rồng nhỏ. Bếp từng lạnh tanh giờ có mùi canh nóng mỗi chiều. Gã đàn em từng chửi thề 3 câu/1 phút giờ biết xin lỗi khi làm rơi chén.
Và Hưng, gã đàn ông chưa từng biết dịu dàng là gì, đột nhiên thấy yên mỗi khi bước vào nhà.
**
Một hôm, Hưng thấy My khóc lén sau vườn. Anh không hỏi. Nhưng sáng hôm sau, cô biến mất.
Anh nổi điên. Cho đàn em đi lục tung khu vực, nhưng không ra lệnh tìm như bắt cóc – chỉ bảo: “Tìm cho được. Đừng dọa nó.”
Hai ngày sau, My quay lại. Gầy hơn, mắt thâm hơn. Trên tay là giấy khám thai. Cô không nói gì. Đặt tờ giấy xuống bàn rồi định quay đi.
Hưng nhìn. Đọc. Rồi ngẩng lên:
– Của ai?
– Người yêu cũ. Hắn bỏ tôi giữa đường hôm đó. Tôi không còn ai.
Im lặng vài giây.
Hưng bước tới, nói như gằn:
– Ở lại đây. Làm người nhà. Không còn là giúp việc.
**
Từ hôm đó, My không chỉ dọn dẹp, mà dạy mấy gã đàn em nấu ăn, trồng cây, sửa điện. Ngôi biệt thự từng như căn cứ của mafia dần biến thành một ngôi nhà thật sự.
Ngày My sinh con, cả nhóm giang hồ tụ tập ở bệnh viện, vụng về mua sữa, mua khăn. Hưng đứng ngoài phòng sinh gần 3 tiếng, không rời nửa bước.
Khi bác sĩ bế đứa trẻ ra, đặt vào tay anh, Hưng lần đầu trong đời bật cười thật sự:
– Tao từng cầm súng lạnh ngắt, giờ bế một cái này mà tay run. Chết thật.
**
Nhiều năm sau, người ta không còn gọi Hưng là “Sắt”. Gã đổi nghề, mở tiệm sửa xe và dạy trẻ em lang thang học nghề miễn phí.
Còn My? Cô không phải giúp việc, cũng chẳng phải “vợ ông trùm”. Cô là người đã đập vỡ lớp vỏ lạnh lẽo quanh tim Hưng – chỉ bằng một tô canh nóng và một ánh mắt cần chỗ nương thân.
Và đứa bé ấy, lớn lên gọi anh là “ba” – không cần biết máu mủ là gì, chỉ cần biết: người đó đã chọn ở lại. Và yêu mình thật lòng.