Tôi về làm dâu nhà chồng đã ba năm. Dù vất vả nhưng tôi cố gắng hết lòng vun vén, chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ cho cả nhà. Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến khi… em chồng tôi – con gái út được cưng như trứng – tốt nghiệp đại học và về nhà chơi dài ngày.
Ngay hôm đầu tiên về, em chồng tôi xách vali vào nhà, chưa kịp chào hỏi tử tế đã hét toáng lên:
– Chị dâu, nước cam đâu? Em khát quá!
Tôi đứng trong bếp, tay còn đang bẩn, quay ra cười nhẹ:
– Em chờ chị chút, chị đang nấu dở.
– Ôi trời, mấy cái đồ ăn đó từ từ cũng được. Em đi tàu xe cả ngày, người muốn lả đi đây này!
Tôi nén giận, rửa tay rồi làm nước cam mang ra. Vậy mà vừa uống xong, nó đã ném luôn cái ly xuống bồn rửa:
– Rửa giúp em luôn nha chị!
Những ngày sau đó, điệp khúc lặp lại: sáng dậy tôi đang chuẩn bị bữa sáng thì nó ngồi lướt điện thoại, trưa tới giờ ăn thì gọi “Chị ơi, cơm đâu?”; chiều lại bày ra bột đắp mặt, vứt hết bát đĩa cho tôi lo. Việc gì nó cũng sai tôi: từ giặt đồ, phơi đồ, mua đồ online, đến lấy nước tắm. Như thể tôi là osin của nó vậy.
Tôi có nói khéo mấy lần:
– Em ơi, có mấy hôm về nhà thì phụ chị chút cho vui. Một mình chị xoay mệt lắm.
Nhưng nó nhún vai, cười khẩy:
– Chị là chị dâu, chị phải lo cho gia đình chồng là đúng rồi. Em là khách mà!
Tôi sững sờ. Câu “em là khách” như một cái tát. Tôi quay sang mẹ chồng mong một lời công bằng, nhưng bà chỉ bảo:
– Nó đi học cả năm mới được về nhà vài ngày, chịu khó chút đi con. Có gì to tát đâu?
Tôi cay đắng nuốt nước mắt. Nhưng đỉnh điểm là hôm đó, tôi sốt nhẹ, đang nằm nghỉ thì nghe tiếng em chồng quát trong bếp:
– Chị dâu ơi, chị dậy nấu cháo gà cho em với. Em đang giảm cân nên không ăn đồ chiên rán!
Tôi không chịu nổi nữa, gượng ngồi dậy, đi thẳng xuống bếp, nhìn nó chằm chằm:
– Em à, chị là chị dâu, không phải osin! Em không phải khách, mà là con trong nhà. Nếu em không thể giúp thì ít nhất đừng sai khiến chị như người hầu. Còn mẹ – tôi quay sang mẹ chồng đang ngồi im thin thít – mẹ im lặng nghĩa là đồng tình với việc để con dâu bị sai bảo như vậy sao?
Cả nhà lặng đi. Em chồng tái mặt. Mẹ chồng chặc lưỡi:
– Ờ… thôi, để nó phụ chị làm lần này…
Tôi lau nước mắt, đứng thẳng dậy:
– Lần này là lần cuối. Nếu còn lần sau, con sẽ về bên ngoại cho mẹ và em thoải mái phục vụ nhau!