×
×

“Không biết mẹ t:u mấy kiếp mới có được thằng con trai tốt thế này”

Chồng tôi, Minh, là một nhân viên văn phòng bình thường, lương tháng dao động khoảng 12 triệu. Tôi, Lan, may mắn hơn khi làm trưởng phòng ở một công ty lớn, thu nhập gấp đôi anh. Cuộc sống của chúng tôi êm đềm, không quá dư dả nhưng đủ để trang trải và tiết kiệm chút ít. Minh hiền lành, yêu vợ, và tôi cũng chẳng bao giờ để ý đến khoảng cách thu nhập giữa hai người. Nhưng có một điều khiến tôi hơi chạnh lòng: mẹ chồng tôi, bà Hiền.

Mẹ chồng tôi rất thương Minh, đến mức đôi khi bà tự hào thái quá về con trai. Bà luôn miệng nói Minh là niềm tự hào của dòng họ, rằng anh thông minh, giỏi giang, và “chẳng ai sánh bằng”. Tôi không phiền lòng, vì bà không trực tiếp chê bai tôi. Chỉ là, mỗi lần bà nói đổng kiểu “Không biết mẹ tu mấy kiếp mới có được thằng con trai tốt thế này”, tôi chỉ biết cười trừ. Minh nghe mẹ nói vậy cũng ngại, thường lảng sang chuyện khác.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã đi quá xa.

Buổi chiều, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Vừa bước vào cửa, tôi nghe tiếng mẹ chồng và Minh nói chuyện trong bếp. Tôi định lên tiếng chào thì chợt khựng lại khi nghe bà Hiền nói:

“Minh à, con phải cứng rắn lên. Lương con cao thế, uy tín thế, sao cứ để vợ con nó lấn lướt? Mẹ thấy nó đi làm về là con lo cơm nước, dọn dẹp. Đàn ông gì mà… Mẹ nói thật, con xứng đáng với đứa tốt hơn, ít ra cũng phải biết điều, ở nhà lo cho chồng.”

Tôi sững sờ. Minh đáp lại, giọng nhỏ: “Mẹ ơi, Lan tốt mà. Cô ấy làm trưởng phòng, lương cao, con chỉ hỗ trợ chút việc nhà thôi.”

Bà Hiền hừ nhẹ: “Trưởng phòng thì đã sao? Cái loại đó, giỏi giang ngoài xã hội nhưng về nhà chẳng ra gì. Con đừng để nó đè đầu cưỡi cổ. Mẹ sẽ tìm cho con mối khác, đảm bảo ngoan ngoãn, biết chăm chồng.”

Tôi đứng ngoài, tim đập thình thịch. Hóa ra bấy lâu nay, bà không chỉ tự hào về Minh mà còn xem tôi như cái gai trong mắt. Minh không phản bác mẹ mạnh mẽ, chỉ ậm ừ cho qua. Tôi quay lưng, lặng lẽ lên phòng, lòng nặng trĩu.

Nhưng tôi không phải kiểu người ngồi yên chịu đựng. Tôi quyết định lên một kế hoạch. Không phải để trả thù, mà để cho mẹ chồng một bài học nhớ đời. Và tôi muốn nó phải thật bất ngờ.

Kế hoạch của tôi bắt đầu.

Đầu tiên, tôi giả vờ như không nghe thấy gì. Tôi vẫn cư xử bình thường, thậm chí còn ngọt ngào hơn với mẹ chồng. Tôi mua tặng bà chiếc áo lụa đẹp, nói rằng: “Con thấy áo này hợp với mẹ, mẹ mặc vào chắc chắn ai cũng khen.” Bà Hiền cười tươi, cảm ơn rối rít, nhưng tôi biết trong lòng bà vẫn giữ định kiến.

Tiếp theo, tôi cố ý để lộ một vài thông tin “vô tình”. Một hôm, tôi gọi điện cho đồng nghiệp ngay trước mặt mẹ chồng, cố ý nói to: “Ừ, công ty đang cân nhắc đề bạt mình lên giám đốc khu vực đấy. Nếu được, chắc lương tăng gấp đôi, nhưng bận lắm, chắc phải thuê người giúp việc.” Tôi liếc thấy bà Hiền nghe mà mắt sáng lên, nhưng vẫn cố làm bộ không quan tâm.

Rồi tôi bắt đầu “diễn”. Tôi nhờ Minh mời một vài đồng nghiệp của anh về nhà ăn tối, bảo là để “gắn kết”. Trong bữa ăn, tôi cố ý để mọi người khen Minh hết lời, rằng anh là nhân viên xuất sắc, rằng công ty đang cân nhắc tăng lương cho anh. Minh ngượng nghịu, nhưng mẹ chồng thì khoái chí ra mặt. Bà liên tục gật gù, nói: “Tôi biết mà, thằng Minh nhà tôi giỏi từ nhỏ.”

Đỉnh điểm của kế hoạch là một buổi tối cuối tuần. Tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời cả gia đình hai bên và vài người bạn thân. Trong bữa tiệc, tôi đứng dậy, cầm ly rượu, tuyên bố:

“Hôm nay con muốn cảm ơn mẹ chồng. Mẹ luôn tự hào về anh Minh, luôn nói anh ấy giỏi giang, là niềm tự hào của gia đình. Con thấy mình may mắn khi lấy được người chồng như anh. Nhưng con cũng muốn chia sẻ một bí mật.”

Cả nhà im lặng, nhìn tôi. Mẹ chồng hơi nhướn mày, có lẽ nghĩ tôi sắp nói gì đó liên quan đến Minh. Tôi mỉm cười, tiếp tục:

“Thật ra, con đã âm thầm làm một việc. Con biết mẹ luôn muốn anh Minh thành công hơn, nên con đã dùng mối quan hệ của mình để giúp anh ấy được đề bạt lên vị trí quản lý. Lương anh ấy giờ không thua gì con đâu. Nhưng con muốn mẹ biết rằng, con làm điều này không phải vì con muốn anh ấy ‘lấn lướt’ con, mà vì con tin vào anh ấy, như mẹ vẫn luôn tin.”

Cả nhà ồ lên. Minh ngỡ ngàng, vì chính anh cũng không biết chuyện này (tôi đã bí mật sắp xếp với sếp của anh). Mẹ chồng sững sờ, miệng há ra rồi lại mím chặt. Bà không ngờ tôi lại làm điều đó cho Minh.

Cú twist bất ngờ.

Tối hôm đó, khi khách đã về, mẹ chồng gọi tôi ra nói chuyện riêng. Bà nhìn tôi, giọng hơi run: “Lan, mẹ xin lỗi. Mẹ không ngờ con lại làm điều đó cho thằng Minh. Mẹ… mẹ sai rồi, mẹ cứ nghĩ con…”

Tôi mỉm cười, ngắt lời bà: “Mẹ ơi, con không trách mẹ. Con chỉ muốn mẹ thấy rằng con và anh Minh là một đội. Con không muốn ai phải ‘lấn lướt’ ai, chỉ muốn gia đình mình hạnh phúc.”

Bà gật đầu, mắt rưng rưng. Tôi nghĩ mọi chuyện đã xong, nhưng đó chưa phải là twist lớn nhất.

Hôm sau, Minh kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại. Anh nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng: “Lan, anh biết em không thực sự giúp anh được đề bạt. Sếp anh nói đó là quyết định của công ty từ lâu, không liên quan đến em. Nhưng em đã diễn quá giỏi, đến mức mẹ tin sái cổ. Em làm vậy để bảo vệ anh, đúng không?”

Tôi bật cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hóa ra Minh thông minh hơn tôi nghĩ. Anh ôm tôi, thì thầm: “Cảm ơn em, vì đã luôn là người vợ tuyệt vời.”

Kế hoạch của tôi không chỉ khiến mẹ chồng thay đổi suy nghĩ, mà còn giúp Minh nhận ra giá trị của tôi. Và quan trọng nhất, nó nhắc nhở cả gia đình rằng, trong một cuộc hôn nhân, không ai cần phải “lấn lướt” ai, chỉ cần cùng nhau tỏa sáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News