Minh yêu Linh, một cô gái tỉnh lẻ, gia cảnh bình thường, nhưng hiền lành và học thức. Anh bỏ qua mọi phản đối để cưới cô. Mẹ anh – bà Đào – một người phụ nữ góa chồng, quyền lực và bảo thủ – chưa từng chấp nhận Linh.
Ngày cưới, bà Đào tuyên bố:
– Tôi không chúc phúc, tôi chỉ đến vì thể diện.
Sau khi Linh về làm dâu, cuộc sống như địa ngục. Bà Đào liên tục gây áp lực, chê bai:
– Con dâu mà không biết nấu ăn, không biết lễ nghi, nhà cửa thì như chuồng gà!
Minh đứng giữa, nhu nhược, chỉ biết im lặng hoặc dỗ dành từng bên.
Một ngày nọ, bà Đào dẫn về một cô gái tên Trân – con của người bạn thân, xinh đẹp, giỏi giang, làm quản lý cấp cao trong một tập đoàn lớn. Bà nói thẳng với con trai:
– Linh không xứng với con. Trân mới là người mẹ chọn làm dâu. Ly dị đi, mẹ sẽ lo hết.
Minh sững sờ. Anh phản đối, nhưng bà Đào đưa ra một đoạn clip gây chấn động: đoạn video ghi lại cảnh Linh nói chuyện thân mật với một người đàn ông trong quán cà phê.
– Đây là bạn học cũ à? Hay bồ cũ? – bà mỉa mai.
Minh đau đớn, không nói gì. Vài ngày sau, anh đưa đơn ly hôn.
Phần 3: Bản sao vỡ vụn
Linh không giải thích, không thanh minh. Cô chỉ nói một câu:
– Nếu anh tin mẹ anh hơn em, thì em không cần ở lại.
Cô ký giấy ly hôn, rời khỏi nhà chồng trong im lặng. Bà Đào tổ chức tiệc đính hôn cho Minh và Trân chưa đầy 3 tháng sau đó.
Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu vỡ lở.
Trân không phải “người hoàn hảo” như vẻ ngoài. Cô cãi lại bà Đào ngay trong bữa ăn đầu tiên sau lễ đính hôn:
– Cháu không có nghĩa vụ nấu ăn hay rửa bát. Cháu đi làm kiếm tiền, chứ không phải osin!
Minh bắt đầu thấy những mặt khác của Trân: cô thường xuyên về muộn, dùng mật khẩu điện thoại, có những cuộc gọi lạ trong đêm. Khi anh hỏi, cô lạnh lùng:
– Em không phải Linh để suốt ngày cúi đầu nghe lời.
Một hôm, người bạn thân của Linh đến tìm Minh, đưa cho anh một USB:
– Đây là camera ghi lại buổi gặp của Linh với “người đàn ông lạ” hôm đó. Không có gì sai trái cả. Họ chỉ nói chuyện về một dự án cộng đồng.
Minh mở clip, tim thắt lại. Linh chỉ hỏi han bạn cũ, người đang làm từ thiện vùng cao, và ngỏ ý muốn góp sức. Không có cái nắm tay nào, không có lời tán tỉnh.
Anh lật đật về tìm Linh. Nhưng cô đã chuyển nhà, nghỉ việc, xóa mọi liên lạc.
Cuộc sống với Trân là chuỗi ngày bế tắc. Chưa đầy 6 tháng sau, Trân tuyên bố chia tay, để lại Minh với một căn nhà lạnh lẽo và một người mẹ đang bắt đầu run rẩy vì tuổi già.
Minh không còn tìm được Linh. Nhưng mỗi năm đến ngày sinh nhật cô, anh đều để lại một bó hoa trước nơi cô từng dạy học.
Một lần, khi anh quay lưng rời đi, một cậu bé nhỏ chạy ra nhặt bó hoa, nói vọng vào:
– Mẹ ơi, lại có chú gửi hoa cho mẹ nè!
Anh khựng lại. Nhìn qua cửa sổ, thấp thoáng bóng Linh… và một giọt nước mắt khẽ rơi trên má anh.