×
×

Mẹ chồng nói đ:ẻ con trai thì tôi trông cho đi làm còn con gái cô đem về cho mẹ cô, nhà này không thiếu

Ngày tôi sinh đứa con đầu lòng, cả nhà chồng hồi hộp đợi ngoài phòng sinh. Khi bác sĩ bế con ra bảo:
— Chúc mừng gia đình, bé gái nặng 3,2kg!
Thì mẹ chồng tôi lập tức quay đi, mặt lạnh như băng. Không một lời chúc mừng. Không một cái ôm. Bà chỉ lẩm bẩm:
— Con gái… phí công mong đợi.

Mấy ngày sau, khi tôi vẫn còn nằm bẹp trên giường bệnh, bà đã vào phòng với một xấp hồ sơ việc làm trên tay:
— Tôi nói trước, nhà này không thiếu thốn gì, nhưng không rảnh để nuôi đứa vô ích. Đẻ con gái thì cô đem về cho mẹ cô nuôi. Lần sau mà đẻ con trai, tôi sẽ trông cho mà đi làm. Còn không, đừng mong dựa vào cái nhà này!

Tôi sững người. Chồng tôi đứng cạnh, cúi gằm mặt, không nói một lời. Như thể anh ta cũng thấy chuyện đó… hợp lý.

Tôi ôm con, nước mắt trào ra. Những đêm sau đó, tôi một mình chăm con, bà không thèm ngó ngàng, mỗi lần con khóc thì mắng tôi dạy hư.
Đến lúc tôi có bầu lần hai, bà dằn từng lời:
— Liệu mà biết đẻ. Con gái nữa thì khỏi bước chân về nhà này.

Trớ trêu thay, tôi lại sinh đôi… hai bé gái.

Mẹ chồng tôi nổi giận đùng đùng, kéo vali đồ của tôi, ném ra trước cổng bệnh viện:
— Cút! Dắt ba đứa con gái của cô về nhà mẹ cô mà sống!

Tôi ôm ba đứa con thơ, lê lết về nhà mẹ đẻ, lòng đau đớn tột cùng. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi bươn chải, mở tiệm online, đi làm thêm, học thêm. Năm năm sau, tôi có một shop mỹ phẩm nổi tiếng, mua được nhà riêng.

Sau ngày tôi đóng sập cửa, tôi chính thức chấm dứt cuộc hôn nhân kéo dài gần 7 năm — một cuộc hôn nhân đầy tủi nhục, nơi tôi sinh ba cô con gái và bị coi như kẻ “vô dụng”. Tòa xử, tôi không tranh giành bất cứ tài sản nào. Tôi chỉ xin được nuôi ba đứa con gái. Chồng tôi im lặng gật đầu, mẹ chồng thì hậm hực:
— Nuôi luôn đi, đỡ gánh nặng!

Tôi đi, tay trắng. Nhưng lòng kiêu hãnh chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

Ba năm sau, tôi tái hôn. Người đàn ông mới hơn tôi 4 tuổi, là kỹ sư công trình, sống tình cảm và nhất là, tôn trọng tôi. Không ai trong nhà anh hỏi tôi “có đẻ được con trai không”. Họ chỉ hỏi:
— Em có hạnh phúc không?

Thế rồi trời như có mắt. Tôi mang thai, và lần này sinh một bé trai. Rồi thêm hai bé trai nữa. Ba cậu con trai kháu khỉnh, lanh lợi, thông minh. Mỗi lần nhìn chúng chơi đùa với ba chị gái, tôi lại thấy lòng mình ấm lên.

Đến lúc ấy, mẹ chồng cũ mới bắt đầu dao động. Bà sai người dò hỏi:
— Sao nó lấy chồng mới mà đẻ toàn con trai vậy? Không phải do nó à?

Chồng cũ của tôi thì lặng lẽ đi xét nghiệm. Và cái kết giáng xuống đúng như định mệnh: anh ta là người mang gen chỉ sinh con gái. Cái “nhà này không thiếu” năm xưa nay thành “cả họ không người nối dõi”.

Rồi đến một ngày, bà ta dẫn theo chồng cũ của tôi tới nhà tôi, trên tay là lễ vật và quà cho tụi nhỏ. Tôi không tiếp. Nhưng mẹ tôi thì mở cửa.

Mẹ chồng cũ nước mắt ngắn dài:
— Cho tôi xin đón ba đứa cháu gái về, tôi già rồi, cần tụi nó chăm sóc. Tôi sai rồi…

Tôi bước ra, dắt tay ba cô con gái, đứng chắn trước cổng.
— Bà từng nói gì? “Con gái cô đem về cho mẹ cô nuôi”, đúng không? Giờ đừng có lật lọng. Cháu của tôi không cần bà chăm. Chúng sống đủ đầy, đủ tình yêu, không cần ai ban phát!

Cả ba bé gái ngẩng mặt, lễ phép nhưng lạnh lùng:
— Bà ơi, tụi con không quen bà.

Bà ta quỵ xuống ngay cổng, khóc nức nở. Còn tôi, tôi ngẩng cao đầu, dắt các con vào. Trong lòng chỉ còn một câu:
“Phụ nữ không sai khi sinh con gái. Sai là vì đã tin rằng bà mẹ chồng ích kỷ có quyền phán xét số phận người khác.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News