Ngọc mất tích vào cuối tháng Ba, khi tham gia một chuyến đi thiện nguyện ở vùng núi. Tin cuối cùng từ cô là một bức ảnh đăng story — nền trời xám, cánh tay ai đó giơ lên, như đang vẫy chào.
Rồi im bặt.
Gia đình báo công an, đội cứu hộ vào rừng tìm suốt một tuần, chỉ phát hiện được chiếc khăn len của cô vướng trên cành cây gần vực sâu. Không có dấu vết máu, không có thi thể. Ngọc biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng tài khoản mạng xã hội của cô thì không.
Một tuần sau khi mất tích, bài đăng mới xuất hiện:
“Ở đây yên tĩnh lắm. Mình thấy bình yên.”
Không ai biết ai là người đăng. Gia đình cô cho rằng tài khoản bị hack. Nhưng bài viết sau đó thì… rất “Ngọc”:
Ảnh hoàng hôn mờ nhòe. Một bài thơ ngắn. Một dòng caption với lỗi chính tả đặc trưng mà chỉ tôi — người bạn thân từ cấp hai — mới nhận ra.
Tôi thử nhắn tin.
“Cậu đang ở đâu vậy?”
“Cậu biết mà.” – cô trả lời.
Tôi bắt đầu mơ thấy Ngọc.
Cô đứng trong rừng, ướt đẫm, tay bám lấy gốc cây, gọi tên tôi. Khi tôi đến gần, cô quay mặt đi. Không bao giờ để tôi nhìn rõ khuôn mặt.
Một hôm, tôi nhận được tin nhắn:
“Tớ sắp cưới. Cậu đến dự nhé?”
Ảnh đính kèm là tấm thiệp cưới — phông đen trắng, nét chữ nguệch ngoạc như viết tay. Tên cô, tên chú rể… để trống. Nhưng phía dưới là địa chỉ rõ ràng:
Nghĩa trang Bảo An. Lúc 17h.
Tôi không biết điều gì đã khiến mình đồng ý.
Chiều hôm ấy, tôi bắt taxi đến nghĩa trang. Trời âm u như thể ai đang đè một tấm khăn xám lên cả thành phố. Trên tay tôi là bó hoa trắng — không biết để tặng cô dâu hay để viếng.
Cổng nghĩa trang mở toang. Bên trong, không có ai.
Ngoại trừ… một chiếc bàn dài, phủ khăn ren, trên đặt tấm ảnh chân dung Ngọc — tươi cười, như thể đang mời gọi.
Tôi bước lại gần. Dưới ảnh là tấm biển nhỏ:
“Chào mừng bạn đến dự lễ cưới của tôi.”
Không nhạc, không người. Gió lạnh quét qua hàng mộ. Điện thoại tôi rung lên.
Tin nhắn từ Ngọc:
“Cảm ơn cậu đã đến. Giờ thì cậu hiểu rồi chứ?”
Tôi quay người định chạy. Nhưng ngay lúc đó — một bàn tay chạm nhẹ vào vai tôi.
Tôi quay lại.
Là Ngọc.
Da cô tái nhợt, áo trắng dính bùn, tóc rối bết nước. Nhưng đôi mắt thì mở to, sáng và bình tĩnh đến rợn người.
“Không ai tìm ra xác tớ,” cô nói nhẹ như gió. “Tớ vẫn mắc kẹt giữa hai nơi.”
Tôi lùi lại, miệng cứng đờ.
“Cậu là người duy nhất tớ còn kết nối được,” Ngọc tiếp. “Vì cậu tin. Cậu đọc hết mọi bài tớ đăng. Cậu mơ thấy tớ. Cậu thật sự nhìn.”
Tôi run rẩy. “Cậu… cần gì?”
Cô mỉm cười. “Tớ cần một nhân chứng. Một người sống để nhớ mình. Nếu không… tớ biến mất thật.”
Cô bước lại gần, thì thầm: “Và cũng để cưới.”
“Cưới… ai?”
Ngọc cúi đầu, đưa tay chạm lên ngực tôi.
“Tớ chọn cậu.”
Tôi tỉnh dậy trong phòng bệnh. Mắt hoa lên vì ánh đèn trắng toát.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe. Bác sĩ đang ghi chép, miệng lẩm bẩm “hạ sốt rồi”. Họ bảo tôi bị ngất ngoài nghĩa trang Bảo An, được người đi viếng phát hiện trong trạng thái lạ thường: miệng không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ: “Tớ đồng ý.”
Tôi hoảng hốt nhìn xuống tay mình.
Không có nhẫn. Ngón áp út trống trơn.
“Ngọc đâu?” – tôi hỏi, gần như hét lên.
Mẹ tôi siết tay tôi. “Con lại nói chuyện đó nữa rồi à? Ngọc mất tích hơn nửa năm rồi. Người ta vẫn chưa tìm thấy xác. Làm gì có đám cưới nào.”
“Không… mẹ không hiểu. Cô ấy mời con. Con thấy cô ấy. Tụi con nói chuyện. Cô ấy vẫn nhắn tin cho con mà!”
Bác sĩ bước tới, trao đổi với mẹ tôi bằng ánh mắt mà tôi từng thấy trong viện tâm thần — ánh mắt pha giữa thương xót và e ngại.
“Chúng tôi sẽ theo dõi thêm. Có thể cô ấy vẫn trong trạng thái rối loạn sau sang chấn mất bạn thân.”
Tôi cố vùng dậy. “Không! Cô ấy vẫn sống! Cô ấy… cưới con!”
Điện thoại tôi vẫn để trên bàn. Tôi giật lấy, mở ứng dụng nhắn tin.
Tin nhắn từ Ngọc – tất cả đều biến mất.
Không còn dòng nào. Không còn bài đăng nào trên mạng xã hội. Trang cá nhân của cô ấy đã bị xóa, hoặc… chưa từng tồn tại.
Vài ngày sau, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc rối loạn thực tại ngắn hạn do sang chấn tâm lý nặng. Mẹ xin nghỉ việc để ở nhà chăm tôi. Mỗi sáng tôi uống thuốc, mỗi tối lại nằm mơ thấy nghĩa trang, thấy bàn tay Ngọc vẫy tôi từ bên kia bia mộ.
Bệnh viện đã trả lại chiếc váy tôi mặc hôm đến nghĩa trang. Trắng tinh, không dính một vết bẩn. Không một dấu vết của bùn đất hay… máu.
Chỉ có một bông hoa cưới héo rơi trong túi áo, không ai giải thích được từ đâu ra.
Và rồi đêm đó, khi cơn mưa đầu mùa quét qua thành phố, tôi nghe tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
Một tin nhắn duy nhất, từ tài khoản đã bị xóa.
“Đừng nghe họ. Mình vẫn còn ở đây. Mình chỉ cần cậu tin.”
Tôi nhìn xuống tay.
Chiếc nhẫn bạc — lấp lánh nơi ngón áp út.
Lần này, tôi không cố tháo ra nữa.