Vào một buổi trưa hè oi ả ở làng quê ngoại ô Sài Gòn, nắng vàng rực rỡ trải dài trên con đường đất đỏ. Linh, một cô gái trẻ làm nhân viên văn phòng, vừa đi chợ về, tay xách túi rau và ít cá tươi. Bên gốc cây bàng trước cổng làng, cô bắt gặp một ông lão ăn xin, râu tóc bạc phơ, áo quần rách rưới, ngồi co ro trên tấm bìa cũ. Ông lão trông đói khát, mồ hôi nhễ nhại, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét gì đó khó tả. Linh dừng lại, lấy từ túi ra một gói xôi đậu và chai nước suối, đưa cho ông.
“Ông ăn đi cho đỡ đói, nắng nóng lắm,” Linh nói, giọng dịu dàng.
Ông lão nhận lấy, cảm ơn bằng giọng khàn khàn. Khi Linh định quay về, ông ngập ngừng hỏi:
“Cô ơi, tôi không có chỗ nghỉ trưa… có thể cho tôi tá túc đâu đó được không?”
Linh nhìn ông, lòng cô mềm lại. Dù biết đưa người lạ về nhà là mạo hiểm, nhưng giữa cái nắng gay gắt, cô không đành lòng để ông lão chịu khổ. Sau một thoáng suy nghĩ, cô gật đầu:
“Ông đi theo cháu, nhà cháu đơn sơ thôi nhưng có chỗ cho ông nghỉ tạm.”
Về đến căn nhà mái tôn nhỏ nằm giữa vườn xoài, Linh giới thiệu ông lão với mẹ và em trai cô. Mẹ cô, bà Hạnh, dù hơi lo lắng, vẫn đồng ý cho ông ở lại một buổi. Linh trải chiếc chiếu dưới hiên nhà, kê thêm cái quạt máy cũ, còn bà Hạnh nấu bát canh chua cá nóng hổi cho ông lão. Ông cảm ơn rối rít, kể rằng mình tên là Tâm, một người vô gia cư lang thang đã lâu.
Trong vài ngày tiếp theo, ông Tâm ở lại nhà Linh. Ông lặng lẽ giúp việc vặt: nhổ cỏ trong vườn, sửa cái vòi nước hỏng, thậm chí kể chuyện cổ tích cho em trai Linh nghe dưới bóng cây xoài. Linh và gia đình dần quý mến ông, dù cuộc sống của họ khó khăn. Nhà cô đang nợ nần vì mùa màng thất bát, mẹ cô phải bán thêm rau ngoài chợ để lo học phí cho em trai.
Một buổi sáng, ông Tâm nói ông phải đi, cảm ơn gia đình Linh vì đã cưu mang. Ông để lại một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ: “Cảm ơn lòng tốt của các bạn. Tôi sẽ không quên.” Linh tiễn ông ra đầu làng, lòng hơi buồn nhưng nghĩ đó chỉ là một cuộc gặp thoáng qua.
Vài tuần sau, một người đàn ông mặc vest lịch lãm xuất hiện trước cổng nhà Linh. Ông tự giới thiệu là luật sư của một tập đoàn lớn. Gia đình Linh ngỡ ngàng khi ông thông báo: mảnh đất và căn nhà họ đang ở đã được mua và tặng lại cho họ, kèm theo một khoản tiền lớn để trả hết nợ và lo cho em trai Linh học đại học. Luật sư đưa ra một bức thư, trong đó viết:
“Tôi không phải người vô gia cư. Tôi là một doanh nhân muốn tìm lại ý nghĩa của lòng tốt trong cuộc đời. Gia đình các bạn đã cho tôi thấy điều đó. Hãy nhận món quà này như lời cảm ơn từ tôi – Tâm.”
Hóa ra, ông Tâm là một tỷ phú ẩn danh, giả làm người ăn xin để tìm những con người tử tế. Linh và gia đình ôm nhau khóc nức nở dưới bóng cây xoài, nước mắt lăn dài trên má. Họ không chỉ khóc vì món quà bất ngờ, mà vì nhận ra rằng lòng tốt giản dị, không toan tính của họ đã chạm đến trái tim một con người từng mất niềm tin vào cuộc sống.
Từ đó, cuộc sống của gia đình Linh thay đổi. Căn nhà mái tôn được sửa sang khang trang, vườn xoài xanh mướt trở thành nơi cả nhà quây quần mỗi tối. Em trai Linh bước vào giảng đường đại học với nụ cười rạng rỡ, mang theo giấc mơ mà trước đây tưởng chừng không thể chạm tới. Bà Hạnh không còn phải dậy sớm ra chợ, mà dành thời gian chăm sóc vườn cây và dạy Linh những bài học về lòng nhân ái mà bà đã sống cả đời.
Nhưng điều khiến Linh trân trọng nhất là bức thư của ông Tâm, được cô ép cẩn thận trong khung kính, treo ở góc nhà. Mỗi lần nhìn nó, Linh nhớ lại buổi trưa hè năm ấy, khi cô đưa gói xôi và chai nước cho một ông lão lạ mặt. Cô nhận ra rằng lòng tốt không chỉ là một hành động, mà là ngọn lửa sưởi ấm cả những tâm hồn lạnh giá nhất.
Nhiều năm sau, Linh trở thành một cô giáo ở làng quê, dạy lũ trẻ không chỉ kiến thức mà cả giá trị của sự tử tế. Mỗi khi kể lại câu chuyện về ông Tâm, mắt cô vẫn rưng rưng. Cô nói với học trò: “Một việc tốt, dù nhỏ bé, cũng có thể gieo mầm cho những điều kỳ diệu. Hãy sống sao cho lòng mình luôn ấm áp, và thế giới sẽ đáp lại bằng những phép màu.”
Gia đình Linh, từ một mái nhà xiêu vẹo, đã trở thành biểu tượng của lòng nhân ái trong làng. Và đâu đó, ông Tâm, người tỷ phú từng giả nghèo, có lẽ đang mỉm cười, biết rằng món quà lớn nhất ông để lại không phải là tiền bạc, mà là niềm tin vào lòng tốt – thứ ánh sáng không bao giờ tắt trong trái tim con người.