×
×

Tôi định quay lại vào ban đêm để xem kỹ hơn, nhưng khi trở về nhà, tôi giật mình thấy Cường đứng ở cửa, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu

Tôi sống trong một khu phố nhỏ yên bình, nơi mọi người đều quen mặt nhau. Ba tháng trước, một người hàng xóm mới chuyển đến căn nhà đối diện. Anh ta tên Cường, một kỹ sư khoảng 30 tuổi, từng đi tu nghiệp ở nước ngoài. Cường thân thiện, nhưng có phần kín đáo. Anh ta ít khi trò chuyện lâu, chỉ chào hỏi qua loa rồi lặng lẽ làm việc của mình. Nhưng điều khiến tôi tò mò nhất là một thói quen kỳ lạ của anh.

Cứ đúng 8 giờ tối, Cường kéo chiếc ghế bành ra trước cửa chính, ngồi xuống, và ngắm nhìn chiếc tủ giày cũ kỹ đặt ngay lối vào nhà. Không phải nhìn lơ đãng, mà là một ánh mắt chăm chú, như thể chiếc tủ ấy chứa đựng một bí mật gì đó. Có lần, tôi thấy anh mỉm cười, như thể vừa khám phá ra điều gì thú vị. Hành vi này lặp lại đều đặn mỗi tối, và tôi bắt đầu tự hỏi: Tại sao lại là chiếc tủ giày?

Tôi không phải kiểu người thích tọc mạch, nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Một tối, tôi quyết định sang nhà Cường với lý do mượn ít dụng cụ sửa ống nước. Khi anh đi vào trong lấy đồ, tôi liếc nhanh chiếc tủ giày. Nó trông bình thường: gỗ sơn đen, vài đôi giày lộn xộn, không có gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn kỹ, tôi nhận ra một chi tiết lạ: một đôi giày thể thao cũ, mũi giày hướng ra ngoài, trong khi tất cả các đôi khác đều hướng vào trong. Tôi chưa kịp nghĩ gì thêm thì Cường quay lại, và tôi vội vàng quay đi.

Những ngày sau, tôi để ý kỹ hơn. Mỗi tối, khi Cường ngồi ngắm tủ giày, tôi nhận ra đôi giày thể thao ấy luôn thay đổi vị trí. Có hôm nó ở kệ trên, có hôm ở kệ dưới. Một lần, nó thậm chí bị lật ngược, đế giày hướng lên trời. Điều này không thể là ngẫu nhiên. Tôi bắt đầu nghi ngờ Cường đang sử dụng tủ giày để làm một việc gì đó… bí mật.

Tôi quyết định điều tra. Một buổi chiều, khi Cường đi làm, tôi giả vờ đi ngang qua nhà anh và kiểm tra kỹ hơn. Tôi không dám chạm vào tủ, nhưng tôi nhận ra một chi tiết kỳ lạ: bên dưới kệ thấp nhất của tủ giày, có một khe nhỏ, như thể một ngăn kéo bí mật. Tôi định quay lại vào ban đêm để xem kỹ hơn, nhưng khi trở về nhà, tôi giật mình thấy Cường đứng ở cửa, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

“Chị hay để ý tủ giày nhà tôi nhỉ?” anh nói, giọng nửa đùa nửa nghiêm túc.

Tôi lúng túng, cười trừ. “À, tôi chỉ thấy nó… độc đáo thôi.”

Cường gật đầu, nhưng ánh mắt anh dường như đang cảnh báo tôi đừng đi quá xa. Tối đó, tôi quyết định quan sát từ cửa sổ nhà mình. Đúng 8 giờ, Cường lại ngồi trước tủ giày. Lần này, anh lấy đôi giày thể thao ra, lật đế giày lên, và dường như kiểm tra gì đó bên trong. Tôi nheo mắt, cố nhìn rõ hơn. Có phải anh đang lấy một mẩu giấy nhỏ từ đế giày?

Hôm sau, tôi không kìm được tò mò. Tôi giả vờ hỏi thăm Cường về công việc, và khéo léo lái câu chuyện sang đôi giày. “Cường này, đôi giày thể thao của cậu trông cũ mà cậu giữ kỹ ghê. Có kỷ niệm gì đặc biệt à?”

Cường cười, nhưng nụ cười có chút gượng gạo. “Ừ, kỷ vật từ hồi đi tu nghiệp. Tôi thích giữ đồ cũ.”

Tôi không tin lời anh. Tối đó, tôi quyết định hành động táo bạo hơn. Khi Cường ra ngoài mua đồ, tôi lẻn sang kiểm tra đôi giày. Bên trong đế giày, đúng như tôi nghi ngờ, có một mẩu giấy nhỏ được gấp gọn. Tôi run run mở ra. Trên giấy là một chuỗi số: 48.8584, 2.2945. Tọa độ! Tôi tra nhanh trên điện thoại: đó là vị trí của tháp Eiffel, Paris.

Tim tôi đập thình thịch. Cường đang làm gì với những tọa độ này? Anh ta là kỹ sư, nhưng liệu có liên quan đến một âm mưu gì đó? Hay chỉ đơn giản là một trò đùa? Tôi vội đặt mẩu giấy lại chỗ cũ và trở về nhà trước khi Cường về.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi quyết định theo dõi thêm vài ngày. Mỗi tối, Cường lại kiểm tra đôi giày, lấy ra một mẩu giấy mới. Tôi ghi lại các tọa độ: một cái ở Tokyo, một cái ở New York, rồi London. Tất cả đều là những thành phố lớn, nơi Cường từng đến trong thời gian tu nghiệp. Tôi bắt đầu nghĩ đến những giả thuyết điên rồ: Cường là gián điệp? Hay anh ta đang tham gia một trò chơi giải mã quốc tế?

Cuối cùng, tôi không chịu nổi. Tôi quyết định đối chất. Một buổi tối, tôi gõ cửa nhà Cường. “Cường, tôi biết cậu đang làm gì đó với tủ giày. Những tọa độ đó là sao? Cậu đang giấu gì?”

Cường nhìn tôi, thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười. “Chị tò mò thật đấy. Không có gì bí mật đâu. Tôi tham gia một trò chơi thực tế ảo quốc tế. Mỗi tuần, nhóm của tôi nhận được tọa độ ẩn trong các vật dụng hàng ngày, như đôi giày này. Chúng tôi phải giải mã để tìm ‘kho báu’ ảo. Chiếc tủ giày chỉ là nơi tôi chọn để nhận gợi ý, vì nó… thú vị.”

Tôi ngẩn người. Một trò chơi? Tất cả chỉ là một trò chơi? Cường lấy điện thoại ra, cho tôi xem ứng dụng mà anh đang chơi. Quả nhiên, đó là một trò chơi giải đố toàn cầu, nơi người chơi nhận tọa độ và giải mã qua các manh mối vật lý.

Tôi thở phào, nhưng không khỏi cảm thấy hơi ngượng vì đã tưởng tượng quá xa. Cường cười lớn. “Chị nên tham gia thử, vui lắm. Nhưng cẩn thận, đừng để bị cuốn vào như tôi!”

Tôi trở về nhà, vừa nhẹ nhõm vừa thấy buồn cười. Chiếc tủ giày, hóa ra, chỉ là sân khấu cho một trò chơi vô hại. Nhưng sâu thẳm, tôi vẫn tự hỏi: liệu Cường có nói hết sự thật? Có lẽ, tôi sẽ tiếp tục để mắt đến anh ta… và chiếc tủ giày ấy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News