Ở làng Thơm, cái tên Bà Chép đã gắn liền với những mùa vải ngọt lịm, quả to mọng nước, đỏ au cả một góc trời. Vườn vải 200 gốc của bà, năm nào cũng trĩu quả, là niềm tự hào của cả vùng. Người ta đồn rằng, bí quyết của bà không chỉ nằm ở kinh nghiệm chăm sóc mà còn ở một “phép màu” gia truyền nào đó. Nhưng mùa vụ năm nay, điều kỳ lạ xảy ra: vườn vải nhà bà thất thu thảm hại. Không chỉ quả ít, còi cọc, mà hơn 60 gốc vải còn héo dần, lá vàng úa, cành khô khốc, như thể bị rút hết sự sống. Bà Chép, dù đã ngoài 70, vẫn cặm cụi kiểm tra từng gốc, tưới nước, bón phân, thậm chí mời cả chuyên gia nông nghiệp về, nhưng chẳng ai tìm ra nguyên nhân.
Trong khi đó, vườn vải nhà ông Tám Tí, hàng xóm của bà, lại tươi tốt đến lạ. Vốn dĩ vườn ông toàn cây còi cọc, quả nhỏ xíu, chua loét, chẳng ai thèm mua. Vậy mà năm nay, từng chùm vải nhà ông đỏ rực, ngọt thanh, khiến cả làng xôn xao. Người ta bắt đầu thì thầm: “Hay ông Tám có bí kíp gì mới?” Có kẻ còn ác miệng, bảo ông Tám đã “phù phép” để hút hết vận may của vườn bà Chép.
Bà Chép, dù buồn, không tin vào mấy lời đồn đại. Nhưng tò mò, một đêm trăng sáng, bà quyết định lẻn sang vườn ông Tám để xem ông làm gì mà vườn đẹp thế. Bà nhẹ nhàng bước qua hàng rào, né ánh đèn, rồi bất ngờ thấy ông Tám đang lúi húi bên một góc vườn, tay cầm một chiếc bình gốm cũ kỹ, đổ thứ chất lỏng gì đó xuống gốc cây. Bà Chép sững sờ, tim đập thình thịch. “Hóa ra là thật! Ông ta làm gì mờ ám đây?” – bà nghĩ.
Sáng hôm sau, bà gọi trưởng làng và vài người hàng xóm đến, kể lại chuyện đêm qua. Cả làng kéo đến nhà ông Tám, đòi ông giải thích. Ông Tám, vốn tính hiền lành, ban đầu ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng mở lời. Ông lấy ra chiếc bình gốm, kể rằng đó là di vật của ông nội để lại, bên trong chứa một loại “thuốc tiên” làm cây cối xanh tốt. Ông nói: “Tôi chỉ muốn thử xem có cứu được vườn nhà mình không. Ai ngờ nó tốt thật. Tôi không hề làm hại vườn bà Chép!”
Cả làng bán tín bán nghi, nhưng bà Chép khăng khăng đòi kiểm tra. Họ mang chiếc bình đến chuyên gia phân tích. Kết quả khiến mọi người ngỡ ngàng: thứ “thuốc tiên” ấy chỉ là hỗn hợp nước mưa, mật ong và một ít men vi sinh, hoàn toàn vô hại, thậm chí còn giúp cây khỏe mạnh. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là khi chuyên gia kiểm tra đất vườn bà Chép, họ phát hiện một sự thật động trời: đất vườn bà bị nhiễm một loại hóa chất lạ, không có trong phân bón hay thuốc trừ sâu bà từng dùng. Hóa chất này khiến rễ cây yếu dần, dẫn đến cây chết mòn.
Cả làng bắt đầu điều tra. Ai đã làm chuyện này? Mọi nghi ngờ đổ dồn về ông Tám, nhưng ông thề thốt không liên quan. Cuối cùng, một cậu thanh niên trong làng, tên Hòa, run rẩy đứng lên thú nhận. Hóa ra, Hòa là cháu họ của bà Chép, từng được bà cưu mang. Nhưng vì ghen tị với sự nổi tiếng của bà, và muốn vườn nhà mình (nằm cạnh vườn ông Tám) cũng được chú ý, Hòa đã lén đổ hóa chất độc vào đất vườn bà, hy vọng phá hoại để rồi khoe khoang vườn mình tốt hơn. Không ngờ, hóa chất ấy vô tình ngấm sang đất vườn ông Tám qua mạch nước ngầm, nhưng men vi sinh trong “thuốc tiên” của ông Tám đã trung hòa được độc tố, khiến vườn ông tươi tốt bất ngờ.
Cả làng lặng đi. Bà Chép nhìn Hòa, không giận mà chỉ buồn. Bà nói: “Cậu muốn hơn ta, cứ học hỏi đàng hoàng, sao phải làm chuyện tăm tối vậy?” Hòa cúi đầu xin lỗi, hứa sẽ bù đắp. Ông Tám, thấy vậy, đưa chiếc bình gốm cho bà Chép, nói: “Bà cầm lấy, dùng nó cứu vườn đi. Tôi không muốn giữ bí mật nữa.”
Mùa vải năm sau, vườn bà Chép hồi sinh, quả lại mọng đỏ như xưa. Nhưng điều khiến cả làng nhớ mãi là bài học: sự ganh đua, nếu không lành mạnh, có thể phá hủy tất cả, còn lòng tốt và sự sẻ chia mới là “phép màu” thực sự.