×

Cô gái trẻ tên Linh, với vẻ đẹp dịu dàng như hoa sen

Trong một buổi sáng mờ sương, ngôi chùa cổ nằm nép mình bên triền đồi bỗng trở nên tĩnh lặng hơn thường lệ. Cô gái trẻ tên Linh, với vẻ đẹp dịu dàng như hoa sen, bước vào cổng chùa. Mái tóc dài buông xõa, cô mặc áo dài trắng tinh khôi, tay cầm một bó nhang thơm. Dân làng quanh chùa vốn quen với hình ảnh Linh, nhưng hôm nay, họ nhận ra nét buồn sâu thẳm trong đôi mắt cô. Không ai biết vì sao, chỉ thấy cô lặng lẽ đi thẳng đến gốc đa cổ thụ trước sân chùa, nơi người ta tin là linh thiêng nhất.

Linh quỳ xuống, châm một nén nhang, cẩn thận cắm vào gốc đa. Cô chắp tay, thì thầm điều gì đó, khuôn mặt bình thản nhưng đôi môi run nhẹ. Không ai nghe rõ lời cô nói, chỉ thấy khói nhang bay lượn, quyện vào tán lá đa rậm rạp. Xong xuôi, Linh đứng dậy, cúi đầu trước cây đa, rồi rời đi mà không ngoảnh lại. Đồng hồ điểm đúng 7 giờ sáng.

Mười phút sau, cả chùa rúng động bởi một tin sét đánh: ngôi làng cách đó vài cây số vừa bị lũ quét bất ngờ. Con sông nhỏ hiền hòa bỗng hóa dữ tợn, cuốn trôi hàng chục ngôi nhà. Dân làng trong chùa hoảng loạn, người gọi điện cho người thân, người vội chạy về xem gia đình có an toàn. Sư thầy trụ trì, một người đã tu hành hơn bốn mươi năm, đứng lặng trước chính điện, tay lần tràng hạt, miệng lẩm nhẩm kinh cầu. Nhưng điều kỳ lạ là, dù lũ quét tàn phá dữ dội, không một ai trong làng thiệt mạng. Cả làng, từ trẻ nhỏ đến người già, đều thoát nạn như có phép màu.

Tin tức lan nhanh, và người ta bắt đầu bàn tán về Linh. Một bà cụ bán nước trước cổng chùa kể rằng đêm qua, bà mơ thấy thần linh báo mộng, bảo rằng một cô gái sẽ đến thắp nhang cứu làng. “Chắc chắn là Linh rồi,” bà quả quyết. “Cô ấy không thắp nhang trong chùa, mà thắp dưới gốc đa – nơi linh thiêng nhất!” Dân làng đồn rằng Linh có linh tính đặc biệt, rằng cô đã biết trước tai họa và cầu xin thần linh che chở.

Nhưng sự thật lại khác, và chỉ một người biết rõ: sư thầy trụ trì. Đêm hôm ấy, thầy gọi Linh đến tịnh thất. Cô gái quỳ trước thầy, mắt đỏ hoe. “Con xin lỗi vì đã làm mọi người hiểu lầm,” Linh nói, giọng nghẹn ngào. “Con không có linh tính gì cả. Con chỉ đến để cầu cho anh ấy.”

Linh kể, người cô yêu, một chàng trai trong làng tên Phong, đã mất cách đây một năm trong một vụ tai nạn. Trước khi ra đi, Phong từng hứa sẽ đưa Linh lên chùa, thắp một nén nhang dưới gốc đa để cầu duyên. Nhưng lời hứa ấy dang dở. Từ đó, Linh sống khép kín, mang trong lòng nỗi đau không nguôi. Đêm qua, cô mơ thấy Phong, anh mỉm cười, bảo cô hãy đến chùa, thắp nhang dưới gốc đa, vì “làng sắp gặp đại nạn”. Trong mơ, Phong nói rằng nén nhang ấy sẽ đánh thức thần linh, cứu cả làng.

“Con không tin vào giấc mơ,” Linh tiếp tục, “nhưng con muốn làm điều cuối cùng cho anh ấy. Con thắp nhang, chỉ cầu cho linh hồn anh ấy được an nghỉ, và nếu có thể, xin thần linh che chở cho dân làng. Con không ngờ…”

Sư thầy lặng lẽ gật đầu, đặt tay lên vai Linh. “Con không cần giải thích. Nén nhang của con xuất phát từ trái tim thuần khiết. Chính lòng thành ấy đã lay động đất trời.”

Tin về phép màu của Linh lan ra khắp vùng. Dân làng tìm đến cảm ơn, nhưng cô từ chối mọi lời khen ngợi. Với Linh, nén nhang ấy không phải để cầu danh, mà là lời tạm biệt cuối cùng dành cho Phong. Cô trở lại cuộc sống giản dị, nhưng từ đó, mỗi khi đi qua gốc đa, cô luôn mỉm cười, như thể cảm nhận được Phong vẫn ở đâu đó, dõi theo cô và ngôi làng yên bình.

Câu chuyện về cô gái thắp nhang dưới gốc đa trở thành truyền thuyết của vùng. Người ta nói, cứ mỗi khi làng gặp khó khăn, chỉ cần một nén nhang thành tâm, gốc đa cổ thụ sẽ lại tỏa khói, mang theo lời cầu nguyện đến trời cao. Còn Linh, cô vẫn lặng lẽ sống, mang theo tình yêu vĩnh cửu trong tim, và niềm tin rằng, ở một nơi xa, Phong đang mỉm cười.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News