Ngày hôm ấy, cả nhà và bạn bè thân thiết đều đến chung vui lễ đính hôn của tôi với anh Tùng — người tôi tin tưởng sẽ cùng xây dựng hạnh phúc trọn đời. Tiệc được tổ chức sang trọng, ánh đèn lung linh rực rỡ, mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo.
Nhưng đúng lúc tôi và Tùng trao nhau lời hứa thì màn hình lớn trên sân khấu bất ngờ bật lên đoạn clip nhạy cảm: đó chính là cảnh Tùng và em gái kế của tôi, Linh, say đắm trong vòng tay nhau. Tiếng thở gấp, lời nói mùi mẫn phát ra khiến cả hội trường chết lặng.
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Tim như bị bóp nghẹt. Em gái kế — người tôi từng xem như bạn thân — lại có thể dơ bẩn đến thế, dám cướp người tôi yêu bằng mọi giá? Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đè nén nỗi đau cùng sự xấu hổ không thể diễn tả.
Tôi run rẩy bước xuống sân khấu, chưa kịp nói gì thì Linh cười nham hiểm, thản nhiên nói: “Chị ơi, chị muốn giữ Tùng hay là muốn nhìn rõ anh ta đã lừa dối chị suốt bao lâu nay?”
Nhưng chưa hết, trong lúc hỗn loạn, một người bạn thân của Tùng bước ra, giơ điện thoại lên và nói: “Đây mới là sự thật!”
Mọi người quay lại nhìn theo, trong điện thoại là đoạn video khác — Linh đang cố gắng tống tiền Tùng, đe dọa anh nếu không chịu cưới mình sẽ tung hết clip ra. Tùng đã quay lén lại để tự bảo vệ mình.
Bất ngờ thay, Linh chính là người chủ mưu, lợi dụng tình cảm của tôi để đạt mục đích ích kỷ.
Tôi đứng giữa cơn bão cảm xúc, nghẹn ngào nhưng cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi nhìn thẳng vào mắt em gái kế: “Linh, chị từng coi em là em gái, nhưng hôm nay chị biết mình đã sai.”
Tiệc đính hôn kết thúc trong sự hỗn loạn, còn tôi — quyết định rút lui, để lại Linh và Tùng trong mớ hỗn độn mà họ tự tạo ra.
Cuộc đời là vậy, không phải lúc nào cũng là câu chuyện cổ tích. Nhưng từ đống tro tàn, tôi tin mình sẽ tìm lại được ánh sáng cho chính mình.