Trong một căn biệt thự sang trọng giữa lòng thành phố, ông Thành, một doanh nhân giàu có, sống cùng cô con gái nhỏ tên Minh Anh. Minh Anh chỉ mới 5 tuổi, xinh xắn nhưng nhút nhát, ít nói. Từ khi mẹ bé qua đời hai năm trước, ông Thành bận rộn công việc, thường để Minh Anh ở nhà cùng cô giúp việc tên Lan.
Lan, một cô gái 30 tuổi, dịu dàng và tận tâm, chăm sóc Minh Anh như con ruột. Cô không chỉ lo cơm nước, dọn dẹp mà còn chơi đùa, kể chuyện cho Minh Anh nghe mỗi tối, ôm bé vào lòng khi bé sợ hãi. Dần dần, Minh Anh quấn quýt Lan hơn cả bố. Mỗi lần ông Thành đi công tác về, Minh Anh chỉ rúc vào lòng Lan, thậm chí khóc thét khi bố cố bế. Ông Thành ban đầu nghĩ con gái nhỏ chưa quen, nhưng sự việc lặp lại khiến ông bực bội. “Tại sao con bé chỉ bám cô giúp việc? Tôi là bố nó cơ mà!” – ông tự hỏi, lòng đầy nghi ngờ.
Một hôm, Minh Anh bị sốt cao. Ông Thành vội đưa con đến bệnh viện, nhưng bé nhất quyết đòi Lan đi cùng, khóc đến khản giọng. Bực mình, ông quát: “Lan chỉ là người làm, sao con cứ bám lấy cô ta?” Minh Anh nức nở: “Cô Lan thương con, cô kể về mẹ, cô không để con sợ…” Nghe con nói, ông Thành sững sờ, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong lòng.
Quyết tìm hiểu sự thật, ông Thành âm thầm lắp camera trong nhà. Những ngày sau, ông xem lại và không tin nổi vào mắt mình. Mỗi tối, Lan ngồi bên Minh Anh, nhẹ nhàng kể về mẹ bé – những câu chuyện mà chính ông đã quên mất vì mải mê công việc. Lan còn dạy Minh Anh vẽ tranh, hát những bài mẹ bé từng hát, và lau nước mắt khi bé khóc vì nhớ mẹ. Có lần, Lan lấy tiền lương của mình mua một con búp bê mà Minh Anh thích, chỉ để bé cười. Tất cả những điều đó, ông Thành chưa từng làm cho con.
Ngày hôm sau, ông gọi Lan đến, giọng nghẹn ngào: “Cô không chỉ là người giúp việc, cô là người đã mang lại tình thương cho con gái tôi. Cảm ơn cô, và xin lỗi vì tôi đã không hiểu.” Nhưng khi ông đề nghị Lan ở lại lâu dài, Lan mỉm cười buồn bã, nói rằng cô sắp phải rời đi vì lýdo cá nhân.
Một tuần sau, Lan đột ngột biến mất, để lại một lá thư. Ông Thành mở thư, và những dòng chữ khiến ông chết lặng: “Tôi là bạn thân của vợ anh, Linh. Trước khi mất, Linh đã nhờ tôi chăm sóc Minh Anh như con ruột nếu cô ấy không còn. Tôi đến đây với tư cách người giúp việc để giữ lời hứa, để Minh Anh luôn cảm nhận được tình yêu của mẹ. Giờ tôi phải đi, nhưng xin anh, hãy thay tôi yêu thương bé.”
Hóa ra, Lan đã từ bỏ công việc văn phòng ổn định, chấp nhận làm giúp việc chỉ để ở bên Minh Anh, giữ lời hứa với người bạn thân đã khuất. Ông Thành, lòng đau như cắt, quyết định đi tìm Lan. Ông thuê thám tử, lùng sục khắp thành phố, cuối cùng tìm thấy cô trong một ngôi làng nhỏ, đang làm tình nguyện viên dạy học cho trẻ em nghèo.
Khi gặp lại, Lan ngỡ ngàng. Ông Thành nắm tay cô, giọng run run: “Lan, cô không chỉ là bạn của Linh, cô là gia đình của Minh Anh và tôi. Xin cô, hãy quay về.” Lan rưng rưng, nhưng từ chối: “Tôi đã làm tròn lời hứa với Linh. Giờ anh là người Minh Anh cần nhất.”
Tuy nhiên, dưới sự kiên trì của ông Thành và ánh mắt van xin của Minh Anh, Lan đồng ý trở lại, không phải với vai trò người giúp việc, mà là một thành viên trong gia đình. Căn biệt thự lại rộn ràng tiếng cười, với ông Thành, Minh Anh và Lan – ba người gắn kết bởi tình yêu và một lời hứa bất diệt.