×
×

Ông Hùng vỗ vai con, giọng trầm ấm: “Cố lên, con trai, bố tin ở con”

Sáng sớm, trời Hà Nội se lạnh, ông Hùng cẩn thận buộc lại dây đôi giày thể thao cho cậu con trai Minh, mười tám tuổi, đang đứng cạnh chiếc xe máy cũ kỹ. Hôm nay là ngày thi đại học, cột mốc quan trọng trong cuộc đời Minh. Cậu đã học ngày đêm suốt ba năm, mơ ước đỗ vào trường kỹ thuật hàng đầu để trở thành kỹ sư, như bố mình ngày xưa. Ông Hùng vỗ vai con, giọng trầm ấm: “Cố lên, con trai. Bố tin ở con.” Minh gật đầu, mắt sáng rực, tay ôm chặt túi đựng giấy tờ và bút.

Hai bố con lên xe, phóng qua những con phố đông đúc. Gió thổi mát rượi, Minh ngồi sau, lẩm nhẩm lại công thức toán học. Điểm thi cách nhà hơn mười cây số, và ông Hùng chọn con đường tắt qua khu phố nhỏ để tránh tắc đường. Nhưng khi vừa rẽ vào một ngõ hẹp, một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lùi ra từ gara. Ông Hùng phanh gấp, nhưng không kịp. “Rầm!” Đầu xe máy đập vào đuôi ô tô, tạo một vết xước dài.

Ông Hùng vội dựng xe, kiểm tra xem Minh có sao không. May mắn, cả hai chỉ bị xây xát nhẹ. Nhưng từ ô tô, một người đàn ông trung niên, mặc vest chỉnh tề, bước xuống với vẻ mặt cáu kỉnh. “Ông đi kiểu gì thế hả? Nhìn cái xe tôi này!” – ông ta chỉ vào vết xước, giọng gay gắt. Ông Hùng vội xin lỗi, giải thích rằng mình đang chở con đi thi, mong được thông cảm để đi tiếp. Nhưng người đàn ông không chịu. “Thi cử gì? Đền tiền đã! Xe tôi mới mua, ông biết bao nhiêu không? Mười triệu, không thương lượng!”

Minh đứng bên, lòng như lửa đốt. Cậu nhìn đồng hồ: còn chưa đầy một tiếng nữa là vào phòng thi. “Chú ơi, cháu xin chú, cho bọn cháu đi thi đã, rồi quay lại giải quyết được không ạ?” – Minh gần như van nài. Nhưng người đàn ông lắc đầu, gọi ngay bảo hiểm và cảnh sát giao thông. Ông ta kiên quyết giữ hai bố con lại, thậm chí còn chặn xe máy không cho di chuyển.

Thời gian trôi nhanh. Ông Hùng cố thương lượng, hứa sẽ chịu mọi chi phí sửa chữa sau khi Minh thi xong, nhưng người đàn ông không nhượng bộ. Cảnh sát đến, lập biên bản, và tình hình càng rối. Minh đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, tay nắm chặt túi giấy tờ. Cậu biết, chỉ cần muộn vài phút, cậu sẽ không được vào phòng thi.

Cuối cùng, khi mọi chuyện tạm giải quyết, đồng hồ đã chỉ mười giờ sáng. Kì thi đã bắt đầu từ lâu. Minh ngồi thụp xuống vệ đường, nước mắt lăn dài. Ông Hùng đứng bên, ôm lấy vai con, giọng nghẹn ngào: “Bố xin lỗi, Minh ơi. Lỗi tại bố.” Minh lắc đầu, không nói gì, nhưng trong lòng cậu là một khoảng trống lớn. Giấc mơ đại học, bao ngày nỗ lực, giờ tan biến chỉ vì một khoảnh khắc trên đường.

Trên đường về, không ai nói với ai câu nào. Chiếc xe máy lặng lẽ lăn bánh, mang theo nỗi tiếc nuối không thể xóa nhòa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News