Bố chồng tôi – ông Đạt – là người đàn ông ngoài 70, dáng người gầy gò, quần áo lúc nào cũng phẳng phiu, giày đánh bóng loáng. Ông có lương hưu 5 triệu mỗi tháng, sống cùng vợ chồng tôi và hai đứa cháu nội. Tưởng đâu ông thương cháu, thương con, ai ngờ…
Tôi làm công nhân, chồng chạy xe công nghệ, cuộc sống thiếu trước hụt sau. Nhiều lần tôi ngỏ lời xin ông vài trăm nghìn mua sữa cho con, ông quay đi lạnh lùng:
“Tao còn phải tiêu, tụi mày sinh con thì tụi mày tự lo!”
Thế nhưng, trái ngược với thái độ đó, mỗi lần cháu nhà hàng xóm – thằng Bin con cô Vân bên cạnh – chạy sang chơi, ông lại gọi nó vào:
“Bin ơi, lại ông cho tiền mua đồ chơi này!”
“Cháu thích ăn KFC không, ông đặt cho!”
Tôi lặng người. Con mình thì ăn rau muống, cơm chan nước tương, còn ông mua pizza cho cháu người ta.
Nhiều lần tôi góp ý, ông nổi cáu:
“Tao thích thì tao cho, nó ngoan, biết lễ phép, chứ không như con mày suốt ngày khóc!”
Chồng tôi chỉ cúi đầu im lặng, bảo:
“Bố có tuổi rồi, em đừng căng…”
Nhưng đến một ngày.
Tôi đi chợ về, thấy con gái út nằm co quắp, sốt cao. Tôi vội vàng chở con đi viện. Bác sĩ bảo bị viêm phổi, cần nhập viện theo dõi. Tiền tạm ứng là 2 triệu. Tôi gọi cho chồng, anh bảo vừa trả nợ hôm qua, không còn đồng nào. Tôi quay về nhà, gõ cửa phòng ông:
“Bố ơi, cháu bị nặng, cho con xin tạm 2 triệu đóng viện phí.”
Ông mở cửa, nhíu mày:
“Tao hết tiền rồi. Vừa gửi cô Vân bên kia để mua bộ bàn ghế mới cho cháu nó học bài.”
Tôi đứng chết lặng. Tay siết chặt, tôi quay đi không nói gì. Lúc đó tôi biết, ông chưa từng xem chúng tôi là gia đình thật sự.
Nhưng đời luôn có cách để phơi bày sự thật.
Hai tuần sau, hàng xóm xôn xao. Cô Vân bị bắt vì vay nợ, lừa đảo nhiều người. Tin đồn nói chính ông Đạt cũng bị lừa gần 20 triệu, từ tiền tiết kiệm lẫn vàng cưới của bà. Ông hoảng loạn, ngồi sụp xuống sân, nước mắt chảy dài.
Lúc đó, ông quay sang nhìn cháu nội đang ngồi học chữ cái trên nền nhà cũ, nhìn vợ tôi đang bón cháo cho con bằng cái muỗng nhựa mòn vẹt. Ông bỗng bật khóc.
“Tao… sai rồi…”
Nhưng mọi thứ đã muộn. Niềm tin – một khi vỡ – khó lành. Dù chúng tôi vẫn chăm sóc ông khi tuổi già, nhưng không còn tiếng “bố ơi” thân mật, chỉ là sự im lặng pha lẫn lạnh lẽo… như cách ông từng đối xử với con cháu mình.