Tôi không bao giờ quên buổi chiều định mệnh ấy, khi bước chân ra khỏi cổng, chuẩn bị đi làm thì… chiếc xe máy của tôi đã biến mất. Không ai biết. Không ai thấy. Cả nhà chồng chỉ ngồi im thin thít như không có gì xảy ra.
Tôi hốt hoảng chạy vào hỏi. Mẹ chồng vẫn đang nhặt rau, mặt lạnh tanh:
– À… hình như thằng Hải (anh trai chồng) mượn đi có việc.
Đến chiều muộn, anh Hải mới về, say khướt, vứt cái mũ bảo hiểm lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế. Tôi hỏi:
– Xe em đâu rồi?
Anh ta khựng lại một giây, rồi buông thõng:
– Bán rồi. Kẹt tiền trả nợ.
Tôi sững sờ:
– Đó là xe của em! Đứng tên em! Anh có quyền gì mà bán?
Anh ta nhếch mép:
– Nhà này với nhà kia, khác gì nhau? Mượn xài thôi.
Tôi quay sang chồng. Anh lảng tránh ánh mắt. Tôi quay sang bố mẹ chồng:
– Con đề nghị gia đình phải có trách nhiệm. Đó là tài sản cá nhân của con!
Bố chồng đặt tách trà xuống bàn, giọng đều đều nhưng đầy hàm ý:
– Cô đang ở nhà ai mà đòi hỏi trách nhiệm?
Tôi chết sững.
Câu nói đó như một cái tát. Hóa ra bao nhiêu năm sống chung, cơm nước, nhịn nhục, tất cả chỉ để nhận về một câu “Cô đang ở nhà ai?”
Tôi không khóc. Không gào thét. Tôi chỉ đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại và bắt đầu phản công.
Ba ngày sau, tôi đến công an phường trình báo vụ mất xe – kèm theo giấy đăng ký chính chủ, camera nhà hàng xóm ghi lại hình ảnh anh Hải dắt xe đi. Tôi nộp đơn tố cáo hành vi chiếm đoạt tài sản.
Một tuần sau, công an gửi giấy mời lên làm việc. Gia đình chồng rối loạn. Mẹ chồng sang phòng gõ cửa:
– Cái gì cũng là người nhà với nhau, cần gì làm lớn chuyện?
Tôi đáp nhẹ nhàng:
– Nếu là người nhà, đã không bán xe của tôi. Còn nếu không phải người nhà, thì cứ theo pháp luật mà giải quyết.
Họ bắt đầu nhận ra “con dâu hiền” không còn nữa.
Anh Hải cuối cùng phải ký giấy bồi thường, hứa hoàn trả đủ số tiền tương đương giá trị xe. Tôi yêu cầu có mặt công an làm chứng, giấy tờ rõ ràng.
Tối đó, tôi ngồi ăn cơm, mẹ chồng lặng lẽ nhìn tôi, không còn thái độ coi thường. Chồng tôi cũng không dám nói gì. Tôi đặt đũa xuống, từ tốn:
– Từ nay, nếu ai còn động vào tài sản hay danh dự của tôi, tôi sẽ không im lặng đâu. Và nếu mấy người còn nghĩ tôi “đang ở nhà ai”, thì tôi có thể dọn ra bất cứ lúc nào.
Không ai nói thêm gì.
Từ sau vụ chiếc xe bị bán, tôi biết rõ: sự tôn trọng trong ngôi nhà này đã mục ruỗng từ lâu. Tôi không cần phải ở lại để làm cái bóng phục vụ cho những người chỉ xem tôi như kẻ ăn nhờ ở đậu.
Tôi quyết định ra đi.
Không cãi vã. Không nước mắt. Tôi âm thầm chuyển đồ đạc cá nhân vào cuối tuần, nhờ bạn thuê giúp một căn hộ nhỏ đủ yên tĩnh để tôi làm việc và sống tử tế với chính mình. Khi tôi bước ra khỏi cổng nhà chồng, chỉ mang theo một vali và chiếc điện thoại – cũng là lúc tôi thấy tự do đầu tiên sau bao năm làm dâu.
Ngày tôi đi, chồng tôi không hề níu kéo. Anh chỉ hỏi đúng một câu:
– Em nghĩ kỹ chưa?
Tôi đáp:
– Anh nên nghĩ kỹ xem, bao lâu rồi anh không đứng về phía em?
Tôi dọn đi. Cuộc sống đầu tiên đầy chông gai, nhưng tôi làm việc chăm chỉ, tiết kiệm từng đồng. Rồi may mắn đến – tôi được đề bạt làm trưởng nhóm, lương tăng, có khả năng mua xe mới, và tự tay trang hoàng căn hộ nhỏ thành một tổ ấm thật sự.
Ba tháng sau, tôi nhận được tin: anh trai chồng bị vỡ nợ, vay lãi ngoài, chủ nợ đến tận nhà đập phá. Gia đình chồng lâm vào cảnh hỗn loạn, bị hàng xóm dị nghị.
Một tối, chồng tôi đến gõ cửa nhà trọ. Gầy đi, hốc hác, tay cầm túi đồ ăn, miệng khẽ gọi:
– Anh nhớ em… Anh sai rồi. Về đi em, anh xin lỗi. Bố mẹ cũng muốn em về.
Tôi nhìn anh, không giận, không thương, chỉ bình thản:
– Lúc em cần một người bênh vực, anh đứng sau lưng họ. Giờ khi anh cần một nơi để trốn, anh mới nhớ đến em?
Anh ta quỳ xuống:
– Bố mẹ anh đang bị chủ nợ dí. Anh xin em… Nếu em có thể giúp, chỉ cần chút vốn…
Tôi bật cười. Một tiếng cười không buồn không vui.
– Anh có nhớ không? Cách đây không lâu, chính họ từng hỏi em: “Cô đang ở nhà ai mà đòi hỏi?”. Vậy giờ, anh đang đứng trước cửa nhà ai mà cầu xin?
Tôi đóng cửa lại. Không khóc. Không ngoái đầu.
Vì tôi hiểu: người phụ nữ có thể chịu đựng đủ điều vì yêu thương, nhưng khi cô ấy đã chọn buông, thì không còn gì kéo cô ấy quay về được nữa.