×
×

Mẹ gả tôi cho gã trai m-ù chỉ vì đó là người ngày xưa đã cứu tôi khỏi đám ch-áy, ai ngờ cuộc đời tôi lại sang một trang mới

Mưa rơi lất phất trên con phố nhỏ, nơi ngôi nhà cổ kính của tôi và Hùng nằm nép mình dưới tán cây bàng già. Đêm nào tôi cũng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa mịt mù, lòng nặng trĩu những toan tính. Hùng, chồng tôi, ngồi lặng lẽ ở góc phòng, đôi mắt vô hồn hướng về phía tôi như thể anh thật sự nhìn thấy. Nhưng tôi biết, anh mù. Anh không thể thấy tôi mở két sắt, lén lấy từng cọc tiền, nhét vào túi áo trước khi ra ngoài tiêu xài.

Mẹ tôi đã gả tôi cho Hùng, không phải vì tình yêu, mà vì một món nợ ân tình từ mười năm trước. Khi ấy, tôi mới mười lăm tuổi, bị kẹt trong một đám cháy ở khu chợ đêm. Lửa bùng lên như muốn nuốt chửng mọi thứ, và tôi, hoảng loạn giữa khói và tiếng la hét, đã nghĩ mình sẽ chết. Rồi Hùng xuất hiện, lao vào biển lửa, kéo tôi ra. Anh bị bỏng nặng, đôi mắt vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng. Mẹ tôi, từ một người bán hàng rong, khắc cốt ghi tâm ơn cứu mạng ấy. Mười năm sau, bà tìm được Hùng, giờ là một người đàn ông giàu có, sống cô độc trong căn nhà lớn. Bà bảo tôi phải cưới anh, để trả nợ, để chuộc lại những tháng ngày cơ cực của gia đình.

Tôi không yêu Hùng. Tôi đồng ý cưới vì mẹ, vì lời hứa, nhưng trong lòng luôn gợn lên sự bất mãn. Tôi còn trẻ, mới hai mươi lăm, đầy khát khao sống một cuộc đời rực rỡ. Còn Hùng, dù giàu có, lại là một người mù, lặng lẽ và bí ẩn. Anh không bao giờ hỏi tôi đi đâu, làm gì, chỉ mỉm cười nhẹ khi tôi trở về nhà với những món đồ xa xỉ mới mua. Tôi nghĩ, anh chẳng thể thấy gì, nên tôi càng lấn lướt. Mỗi ngày, tôi mở két sắt, lấy một ít tiền, ban đầu chỉ vài triệu, rồi dần dần là những cọc tiền lớn hơn. Tôi mua sắm, tiệc tùng, sống như một cô gái tự do, không chồng, không ràng buộc.

Nhưng cuộc sống ấy không trọn vẹn. Mỗi lần nhìn Hùng, tôi lại thấy một nỗi bất an mơ hồ. Anh quá bình thản, quá im lặng. Có lần, tôi vô tình làm rơi một chiếc vòng vàng xuống sàn, ngay trước mặt anh. Tiếng lanh canh vang lên, nhưng Hùng không phản ứng, chỉ ngồi đó, đôi tay đan chặt, môi khẽ nhếch lên như đang cười. Tôi tự nhủ, anh mù, anh không biết. Nhưng cái cười ấy, như một mũi dao nhỏ, cứa vào lòng tôi.

Rồi một đêm, mọi thứ thay đổi.

Hôm đó, tôi trở về nhà muộn, sau một buổi tiệc ồn ào ở trung tâm thành phố. Tôi đã tiêu gần trăm triệu trong một tuần, tiền lấy từ két sắt của Hùng. Khi bước vào nhà, tôi thấy Hùng đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ nhỏ, chạm khắc tinh xảo. Anh gọi tôi, giọng trầm nhưng sắc lạnh: “Lan, lại đây. Anh có thứ muốn cho em xem.”

Tôi giật mình. Hùng ít khi gọi tên tôi, càng hiếm khi nói với giọng như thế. Tôi bước tới, cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh mở chiếc hộp, bên trong là một cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa da sờn rách. “Em đọc đi,” anh nói, đẩy cuốn sổ về phía tôi.

Tôi cầm cuốn sổ, lật từng trang. Đó là nhật ký của Hùng, ghi lại những ngày tháng sau vụ cháy. Anh viết về nỗi đau mất đi ánh sáng, về những đêm dài vật lộn với bóng tối, và cả về tôi – cô gái anh đã cứu. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là những dòng cuối cùng. Anh viết: “Lan lấy tiền từ két sắt. Tôi biết. Tôi thấy tất cả. Nhưng tôi không muốn giữ cô ấy bằng sự ép buộc. Nếu cô ấy muốn ra đi, tôi sẽ để cô ấy tự do.”

Tim tôi như ngừng đập. Tôi ngẩng lên, nhìn Hùng. Đôi mắt anh vẫn vô hồn, nhưng nụ cười trên môi anh giờ đây không còn hiền lành nữa. Nó sắc lạnh, như một lưỡi dao. “Anh… anh thấy được sao?” Tôi lắp bắp.

Hùng không trả lời ngay. Anh đứng dậy, bước tới giá sách, lấy ra một chiếc camera nhỏ xíu, giấu trong một góc khuất. “Tôi không mù, Lan,” anh nói, giọng đều đều. “Mắt tôi bị tổn thương sau vụ cháy, nhưng tôi đã phẫu thuật cách đây hai năm. Tôi thấy mọi thứ em làm.”

Tôi cảm thấy mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Hóa ra, bao lâu nay, anh biết tất cả. Anh biết tôi lấy tiền, biết tôi lừa dối, biết tôi không hề yêu anh. Nhưng anh vẫn im lặng, vẫn để tôi tự do hành động. “Tại sao… tại sao anh không nói?” Tôi gần như hét lên.

Hùng quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được ánh mắt ấy – sắc bén, sâu thẳm, như xuyên thấu tâm can. “Vì tôi muốn biết em thực sự là ai,” anh nói. “Tôi cứu em, nhưng tôi không muốn sở hữu em. Tôi muốn em ở lại vì tình yêu, không phải vì lòng biết ơn hay tiền bạc.”

Tôi không nói được gì. Nỗi xấu hổ trào lên, nghẹn ứ trong cổ họng. Hùng bước ra khỏi phòng, để lại tôi với cuốn sổ và sự thật phũ phàng. Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi nhìn mưa rơi, lòng rối bời. Tôi đã nghĩ mình là kẻ thông minh, lợi dụng một người mù để sống cuộc đời mình muốn. Nhưng hóa ra, tôi mới là kẻ mù lòa, không thấy được trái tim rộng lớn của Hùng.

Sáng hôm sau, tôi quyết định rời đi. Tôi không xứng đáng ở lại, không xứng đáng với sự tha thứ của anh. Tôi để lại một lá thư, xin lỗi Hùng, và hứa sẽ trả lại số tiền tôi đã lấy. Nhưng khi bước ra khỏi nhà, tôi thấy Hùng đứng dưới gốc cây bàng, tay cầm một chiếc ô. Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng hơn đêm qua. “Nếu em muốn đi, anh không giữ,” anh nói. “Nhưng nếu em muốn ở lại, hãy ở lại vì chính em, không phải vì mẹ, hay vì tôi.”

Tôi đứng đó, dưới mưa, nước mắt hòa lẫn với những giọt nước lạnh buốt. Tôi nhận ra, trong suốt thời gian qua, tôi chưa từng thực sự sống cho mình. Tôi bị cuốn vào những ham muốn phù phiếm, vào sự ích kỷ của bản thân. Và Hùng, người tôi từng khinh thường, lại là người duy nhất nhìn thấu tôi, không phải bằng đôi mắt, mà bằng trái tim.

Tôi quay lại. Không phải vì món nợ ân tình, không phải vì tiền bạc, mà vì tôi muốn tìm lại chính mình. Hùng mỉm cười, nụ cười chân thành lần đầu tiên tôi thấy. Và tôi biết, từ đây, câu chuyện của chúng tôi sẽ bắt đầu lại, không phải trong bóng tối, mà dưới ánh sáng của sự thật.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News