×
×

Bị é-p bán đất hồi môn để “giúp gia đình chồng”, tôi ký tên… nhưng sau đó lấy lại hết gia sản của nhà chồng

Tôi ngồi lặng trước tờ giấy sang nhượng mảnh đất hồi môn, tay cầm bút mà run như thể đang nắm lấy một nhánh gai. Ngoài trời, mưa rơi lăn tăn như những tiếng thở dài không tên, nhỏ vào lòng tôi cảm giác nặng trĩu đến ngạt thở. Trong phòng khách, mẹ chồng thở hắt ra, ánh mắt không che giấu nổi sự sốt ruột. Chồng tôi – người từng nói sẽ che chở tôi cả đời – ngồi bên, siết nhẹ tay tôi, ánh mắt buồn nhưng đầy thuyết phục.

“Chỉ là mượn tạm thôi em, công ty ba đang khủng hoảng, anh không muốn ba mẹ phải mất trắng cả đời gây dựng. Khi mọi chuyện ổn, mình sẽ lấy lại đất. Anh hứa.”

Tôi nhìn anh thật lâu. Có điều gì đó trong tim nhói lên – không phải vì nghi ngờ anh, mà vì tôi biết… kể từ khoảnh khắc đặt bút xuống, tôi không còn là cô con gái bé nhỏ của ba mẹ ngày xưa nữa.

Mảnh đất ấy – không chỉ là tài sản. Nó là những mùa lúa trổ đòng ba tôi đã còng lưng cày cấy, là giấc mơ mẹ tôi thắp lên mỗi khi nhìn về tương lai của con gái mình. Ngày về làm dâu, ba mẹ tiễn tôi lên xe, dúi vào tay tôi sổ đỏ:
“Của hồi môn này không nhiều, nhưng là tấm lưng cha, là lòng mẹ. Con giữ lấy, phòng khi cuộc đời không như ý.”

Tôi đã hứa sẽ không bao giờ buông nó vì bất kỳ lý do gì – trừ khi đó là tình yêu.

Và vì tình yêu, tôi đã ký.

Tôi ký tên bằng tất cả lòng tin, ký bằng tuổi trẻ của một người phụ nữ còn tin vào hai chữ “gia đình”, ký bằng niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, sự hy sinh này sẽ được nhìn thấy, được biết ơn, hoặc ít nhất… được trân trọng.

Nhưng tôi đã sai.

Cái ký tên hôm ấy không khiến tôi trở thành người con dâu tận tâm, mà chỉ biến tôi thành người dễ dắt mũi nhất trong ngôi nhà ấy.

Không ai ngờ, đó là lần cuối cùng tôi còn được xem là “người trong gia đình”…


Sau khi có sổ đỏ trong tay, công ty nhà chồng tôi phục hồi nhanh chóng. Mẹ chồng thôi gọi tôi là “con gái trong nhà”, trở lại ánh mắt xét nét: “Tao biết mà, gái quê lên thành phố thì chỉ có cái đất là quý nhất.” Chồng tôi thì thường xuyên về trễ, điện thoại luôn lật úp, giọng lạnh nhạt mỗi lần tôi nhắc đến việc trả lại mảnh đất.

Một tháng, rồi hai tháng… đến tháng thứ sáu, tôi phát hiện anh ngoại tình.

Tôi không làm ầm lên. Không nước mắt, không trách móc. Tôi chỉ lặng lẽ thu dọn lại những giấy tờ, chứng cứ về việc mảnh đất đó là tài sản hồi môn được tặng riêng, trước hôn nhân – có xác nhận của phòng công chứng và chứng cứ chuyển nhượng là do sức ép gia đình.

Tôi gặp luật sư. Tôi bắt đầu một ván cờ.


Tôi lặng lẽ ly hôn. Không ai ngờ. Mẹ chồng cười khẩy: “Nó bỏ đi rồi, ai đòi lại đất nữa? Ký tên rồi là xong!”

Tôi im lặng. Nhưng chỉ một tháng sau, tòa án thụ lý đơn của tôi – đơn khởi kiện yêu cầu hủy bỏ hợp đồng chuyển nhượng do bị ép buộc và không nhận tiền chuyển nhượng hợp pháp. Kèm theo đó là đơn kiện chồng cũ vi phạm nghĩa vụ hôn nhân – ngoại tình với người thứ ba khi còn là vợ chồng hợp pháp.

Công ty của gia đình chồng đang chuẩn bị gọi vốn đầu tư thì tin tức kiện tụng bị rò rỉ. Nhà đầu tư rút lui, đối tác hoang mang. Mẹ chồng lên tiếng đòi thương lượng, nhưng tôi từ chối. Tôi không cần lời xin lỗi đã đến quá muộn.

Tháng thứ ba, tòa tuyên: Mảnh đất được khôi phục lại quyền sở hữu cho tôi. Hợp đồng chuyển nhượng vô hiệu vì vi phạm điều kiện tặng cho tài sản riêng, không thông qua các thủ tục cần thiết và có dấu hiệu cưỡng ép tinh thần.

Nhưng điều không ai ngờ tới, chưa phải là đó.


Tôi âm thầm mua lại cổ phần công ty nhà chồng qua trung gian – giá rất rẻ vì khủng hoảng niềm tin. Ba tháng sau, tôi trở thành cổ đông lớn nhất. Và trong một phiên họp cổ đông, tôi bước vào, giữa sự ngỡ ngàng của tất cả, trong đó có cả chồng cũ và mẹ anh ta.

Tôi – người bị xem là “con nhỏ nhà quê”, “dâu tạm bợ”, “ngu ngốc ký đất” – giờ là người nắm quyền kiểm soát.

Họ không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi không trả thù. Tôi chỉ thay toàn bộ ban điều hành cũ, cải tổ lại hệ thống, giữ lại người có năng lực. Mẹ anh ta gọi điện xin một cơ hội. Tôi chỉ trả lời nhẹ nhàng:

“Bác từng nói con gái quê chỉ có cái đất là quý nhất. Bây giờ con lấy lại cả đất, cả công ty rồi. Vậy thì chắc… con cũng quý ra trò đấy, bác nhỉ?”


Giờ đây, mảnh đất cũ tôi cho người lập vườn cây, mở quán cà phê nhỏ ven sông – nơi tôi có thể ngồi nhìn nước chảy và lòng mình bình yên.

Tôi không hận. Tôi chỉ học cách im lặng và lắng nghe: khi nào mình nên yêu… và khi nào mình nên ký tên – với một cái đầu thật tỉnh táo.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News