×
×

Vê//nh v//áo vì có xe ô tô, trưởng phòng về quê th/ẳng tay h//úc đ//ổ chiếc xe máy cũ chắn đường, nào ngờ anh đã động phải người không nên động nhất…

Vê//nh v//áo vì có xe ô tô, trưởng phòng về quê th/ẳng tay h//úc đ//ổ chiếc xe máy cũ chắn đường, nào ngờ anh đã động phải người không nên động nhất…

Hưng năm nay ba mươi ba tuổi, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản có tiếng. Sau nhiều năm cày cuốc, anh vừa rước về chiếc Vios mới tinh. Từ ngày có xe, Hưng ngẩng cao đầu. Anh mặc comple lái xe đi làm, đi tiếp khách, về quê… ở đâu cũng vênh váo như ông hoàng.

Cuối tuần, Hưng lái xe về quê bạn gái ở ngoại thành, cách Hà Nội khoảng bốn mươi cây số. Anh muốn sang thăm nhà cô, đồng thời ra mắt bố mẹ vợ tương lai. Trên đường đi, Hưng không ngừng soi gương, chỉnh lại tóc, mỉm cười tự mãn: “Mình có xe, gia đình cô ấy chắc cũng nể mặt.”

Con đường làng nhỏ hẹp, lổn nhổn đá sỏi, hai bên toàn ruộng lúa. Hưng nhíu mày khó chịu khi thấy mấy chiếc xe máy dựng lấn ra đường. Anh bấm còi inh ỏi. Có chiếc xe máy dựng hơi chếch, anh xuống xe, hùng hổ đá gãy chân chống, làm nó đổ kềnh xuống đường. Chủ xe chạy ra, chưa kịp mở miệng, Hưng đã quát:

“Lần sau đừng dựng xe ngu thế nữa, chật cả đường của người ta!”

Anh lại lên xe, đóng sầm cửa, rú ga chạy tiếp. Trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ đến cảnh được bố mẹ bạn gái khen ngợi vì thành đạt, có xe riêng, sự nghiệp vững vàng.

Gần đến đầu làng, Hưng thấy một chiếc Dream cũ dựng chệch sang đường, cản lối đi. Anh bực bội. Xe đẹp của anh mà sượt vào chiếc Dream rỉ sét này thì mất mặt. Nghĩ vậy, anh thẳng tay nhấn ga, húc nhẹ vào bánh sau chiếc xe máy. Chiếc xe ngã dúi dụi, gương vỡ, nhựa bể toác. Hưng thở phào, tính lái đi tiếp thì bất ngờ nghe tiếng quát lớn phía cổng nhà:

“Cậu vừa làm gì xe tôi đấy?”

Một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng cao to, tóc hoa râm, mặc quần áo nâu sẫm giản dị, bước nhanh ra. Khuôn mặt ông nghiêm khắc, ánh mắt sắc lạnh. Hưng khựng lại. Anh vội bước xuống xe, định lớn giọng như thường lệ nhưng vừa nhìn thấy ông, chân tay anh bủn rủn.

“B… Bác…” – Hưng lắp bắp.
Người đàn ông nhìn Hưng từ đầu đến chân, đôi mắt ánh lên sự thất vọng. Ông không nói thêm lời nào, chỉ cúi xuống dựng chiếc Dream lên, lau bụi bẩn bám vào yên xe, kiểm tra vết vỡ gương.

Từ trong nhà, Lan – bạn gái Hưng chạy ra, hoảng hốt:
“Anh làm gì xe bố em thế này?”
“B… bố em?” – Hưng chết lặng.

Lan quay sang người đàn ông, giọng lo lắng:
“Bố có sao không? Xe của bố bị làm sao vậy?”
Người đàn ông thở dài:
“Xe thì có làm sao cũng được, nhưng cách hành xử của bạn con làm bố thất vọng.”

Hưng cúi đầu, mặt đỏ bừng. Anh không ngờ chiếc xe Dream cũ kỹ mà mình vừa húc đổ lại là của bố Lan. Chiếc xe tuy cũ nhưng là phương tiện ông đi làm hằng ngày, chở gạo chở rau ra chợ, chở mẹ Lan đi khám bệnh, là kỷ niệm cả tuổi trẻ lao động vất vả của ông.

Lan nhìn Hưng với ánh mắt đau đớn. Cô không tin người mà cô dự định gắn bó lại vô cảm và ngạo mạn đến vậy. Người bố hiền lành, tận tụy cả đời của cô bị anh xúc phạm chỉ vì một phút hợm hĩnh.

“Anh về đi. Em nghĩ mình cần xem lại mối quan hệ này.” – Giọng Lan run run.

Hưng định biện minh, nhưng mọi lời nói đều vô nghĩa. Anh lẳng lặng lên xe, nhấn ga chạy khỏi con đường làng. Phía sau, ông vẫn đứng đó, vuốt lại yên xe, gương mặt buồn rười rượi dưới ánh nắng chiều nhạt nhòa.

Chiều hôm ấy, trên đường về, Hưng lần đầu tiên thấy chiếc xe của mình thật nhỏ bé. Bao nhiêu năm anh mải mê kiếm tiền, mải mê chứng minh bản thân, mà quên rằng giá trị con người không nằm ở chiếc xe họ lái, mà nằm ở cách họ cư xử với những người xung quanh.

Từ đó, anh không bao giờ dám vênh váo vì chiếc xe của mình nữa. Bởi anh hiểu, người thực sự lớn không phải người có quyền húc đổ xe của người khác, mà là người biết cúi đầu xin lỗi và nâng xe ấy dậy bằng cả sự tôn trọng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News