×
×

Tình cờ gặp chồng cũ và bạn gái mới trong buổi họp lớp của chồng mới, tôi nói 4 từ khiến anh thành trò cười

Kim ngồi soi móng tay trong phòng chờ, thi thoảng lại liếc nhìn que thử thai vứt gọn bên cạnh. Hai vạch đỏ rực, rõ ràng như vết son kẻ thẳng vào lòng tự trọng đã từng bị bóp nghẹt của cô.

Đã một năm kể từ ngày Kim đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn. Cô không khóc, cũng chẳng luyến tiếc. Chỉ là cười chua chát, như người vừa trút được gánh nặng tưởng như cả đời không nhấc nổi.

Nhà chồng cũ bảo cô là “cái cây khô”, là “vô phúc không con”. Mẹ chồng thì xỉa xói mỗi bữa cơm, giấu kim dưới gối cô, nói là để “đâm vía”. Chồng cô – Khải – chỉ im lặng. Một sự im lặng dài đến mức thành vết cắt vô hình.

Mãi đến khi ký đơn xong, Kim mới có can đảm đi khám một mình. Kết quả choáng váng: cô hoàn toàn bình thường. Vô sinh – là từ dành cho Khải.

Nhưng Kim đã không quay lại, không kể cho ai nghe. Cô chọn cách ra đi trong tư thế người thua – để cho họ sống mãi với lời dối trá của chính mình.


Chồng mới của Kim là Quân – người đàn ông không hỏi quá khứ, chỉ nắm tay cô bước tới. Quân từng bảo:
— Dù em có con hay không, anh vẫn chọn em.

Thật ra Kim chẳng ngờ, chưa tới nửa năm cưới nhau, cô lại mang thai.

Hôm đó, Quân hí hửng rủ cô đi họp lớp cấp ba của anh. Kim vốn ngại đám đông, nhưng cũng không muốn làm anh cụt hứng. Cô mặc chiếc đầm lụa suông, cố ý không ôm bụng, dù thai đã bốn tháng. Làn da căng, ánh mắt hạnh phúc – cô biết mình đang rực rỡ theo cách rất đỗi dịu dàng.

Nhà hàng năm sao. Đèn vàng nhạt, rượu vang đỏ, tiếng cười nói rộn rã. Kim tựa vai vào Quân, tay vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Cô nghĩ, nếu ai đó của quá khứ có mặt ở đây, cô cũng chẳng ngại gì.

Không ngờ… người đó thực sự xuất hiện.

Khải bước vào cùng một cô gái lộng lẫy, son đỏ và váy cắt xẻ táo bạo. Nhìn thấy Kim, ánh mắt anh thoáng chựng lại, rồi nhanh chóng dửng dưng như không quen biết. Nhưng Kim không lạ gì cái cách anh vờ vịt – vì khi cô nhìn sang, tay người yêu Khải đã siết lấy anh, miệng ghé vào tai hỏi nhỏ điều gì đó.

Cả buổi tiệc, Kim làm như không để tâm. Cô chỉ mỉm cười, nhấm nháp nước ép trái cây, tay đặt lên bụng theo phản xạ. Quân bận trò chuyện với bạn bè, còn Khải cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía cô. Có lẽ anh không tin nổi – người phụ nữ từng bị gắn mác “không biết đẻ” – lại đang mang thai.

Và rồi… đến phần chơi trò “chia sẻ khoảnh khắc đáng nhớ”, một cậu bạn cũ hô lớn:

— Có cặp đôi nào mới cưới không? Lên đây kể về bí mật vui gần đây đi nào!

Quân đứng lên, kéo tay Kim. Cô ngạc nhiên nhưng vẫn đi cùng anh. Dưới ánh đèn vàng, Quân cầm micro, nói bằng giọng đầy kiêu hãnh:

— Bí mật của tụi mình… là sắp có thêm thành viên thứ ba!

Cả khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò. Kim nhìn xuống hàng ghế – ánh mắt Khải đờ đẫn, cô bạn gái anh ta tròn mắt quay sang hỏi gì đó.

Kim cầm lấy micro, không giấu nữa. Cô quay sang nhìn Khải, ánh mắt dừng lại đúng ba giây – không trách móc, không oán hận – chỉ là ánh nhìn của một kẻ cuối cùng cũng được trả lại công bằng.

— Tôi có bầu rồi, bốn tháng. Cảm ơn mọi người đã chúc mừng.

Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, nhưng lần này xen lẫn những tiếng xì xào không kìm được.

— Hồi xưa nghe đâu cô ấy không sinh được mà?
— Không phải chồng cũ của cô ấy là… Khải đấy à?
— Vậy thì… vô sinh là ai mới đúng nhỉ?

Khuôn mặt Khải tím tái. Cô gái bên cạnh rút tay khỏi anh, gương mặt lạnh ngắt. Kim thấy, trong một khoảnh khắc rất ngắn, Khải định đứng lên, nhưng rồi lại ngồi thụp xuống – như thể bao nhiêu lời nói dối ngày trước đang bóp nghẹt cổ họng anh.

Kim nhẹ nhàng bước về bàn. Quân không hiểu chuyện gì, chỉ nắm tay cô, hôn lên tóc:

— Em vui không?

Cô gật đầu, mỉm cười. Nụ cười không dành cho đám đông, cũng không dành cho ai trong căn phòng ấy – mà là cho chính cô. Cô của những năm tháng cắn răng chịu đựng, của những lần một mình đi khám, và của hôm nay – đường hoàng tuyên bố mình đang sống hạnh phúc, không cần phải chờ ai xác nhận.


Trên đường về, Kim tựa đầu vào vai chồng. Ngoài kia, trời bắt đầu mưa. Mùi đất ẩm bốc lên khiến cô thấy dịu lòng.

— Anh có thấy em ác không? – Kim hỏi nhỏ.

— Không. Anh thấy em rất… đúng lúc.

Cô cười khúc khích, tay ôm lấy bụng.

Đứa trẻ trong bụng đạp nhẹ. Như thể nó cũng đang mỉm cười.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News