×
×

Ngày trước mẹ của người yêu không ưa tôi nhưng hôm tôi lấy chồng bà gửi 1 hộp quà kèm lá thư đến, mở ra mà tôi ng/ã ng/ửa

Đám cưới của tôi diễn ra trong một khách sạn lớn giữa lòng Hà Nội. Sau 7 năm yêu, chia tay, rồi bước tiếp, tôi tưởng mình đã quên anh – mối tình đầu khó nhằn và… cả bà mẹ người yêu cũ từng nhìn tôi như cái gai trong mắt.

Mọi chuyện đang êm đẹp cho đến khi chị lễ tân khách sạn bối rối bước vào phòng cô dâu.

— Em… có gói hàng gửi riêng, ghi “chỉ được mở một mình trước khi cưới.”

Tôi cau mày. Trên chiếc hộp đen có dòng chữ nắn nót: “Tặng con, người con dâu mà cô đã từng chối bỏ.”

Tôi thấy lạnh sống lưng. Là mẹ anh.

Tôi mở hộp. Một mùi hương hoa nhài thoang thoảng. Bên trong, không phải quà cưới, mà là:

Một chiếc điện thoại cũ.

Một tệp thư tay ố vàng.

Một chiếc USB.

Và… ảnh chụp giấy siêu âm.

Tôi chết lặng.

Mở thư đầu tiên. Giọng văn quen thuộc, là của anh – người cũ.

“Nếu em nhận được cái này… có lẽ anh đã không còn. Nhưng anh vẫn muốn em biết sự thật.”

Tôi vội bật chiếc điện thoại cũ lên. Trong thư mục tin nhắn có một đoạn chưa gửi:

“Anh bị chẩn đoán ung thư 6 năm trước. Mẹ anh không cho anh nói với em. Bà bảo em là tương lai, là ánh sáng, không nên bị kéo vào sự tuyệt vọng của anh. Anh đau, nhưng anh chấp nhận. Mẹ đã nói: nếu em yêu anh, em sẽ từ bỏ cả thanh xuân vì anh. Và anh không muốn điều đó.”

Tim tôi thắt lại.

Tôi cắm USB vào laptop. Một đoạn video hiện ra: anh đang ngồi trên giường bệnh, tay cầm sợi dây chuyền tôi từng thích năm ấy.

“Em có quyền hận anh. Nhưng nếu một ngày em bước lên xe hoa, mẹ anh hứa sẽ đưa em chiếc hộp này. Vì ít nhất, em phải biết… người từng rời bỏ em, là vì yêu em.”

Tôi òa khóc.

Nhưng rồi, có tiếng đập cửa. Là trợ lý chú rể:

— Cô ơi, có chuyện rồi. Có một bà cụ tự nhận là mẹ anh T. – người yêu cũ – đang đợi cô ở sảnh. Bà ngất xỉu.

Tôi lao ra ngoài.


Đám cưới dừng lại 30 phút. Chú rể thì hoang mang. Tôi đứng trước bà – người từng khinh thường tôi – giờ run run nắm tay tôi, nước mắt dàn dụa:

— Cô xin lỗi. Cô đã giữ bí mật suốt 7 năm. Nhưng hôm nay… cô không thể mang nó theo xuống mồ được.

Tôi nghẹn họng.


Sau này, mỗi lần nhìn sợi dây chuyền trên cổ, tôi vẫn tự hỏi: Nếu tôi biết sớm hơn… liệu mọi thứ có khác? Nhưng rồi tôi hiểu: có những tình yêu, sinh ra không phải để giữ, mà để nhớ… đến hết đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News