×
×

An chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì “RẦM!”, chiếc bát vỡ tan tành ngay trước mặt cô và mấy người bạn của Hùng đang ngơ ngác nhìn

Cuối tuần nào cũng như cuối tuần nào, căn bếp nhà An lại chìm trong một thứ không khí đặc quánh của mùi bia rượu và những tiếng cụng ly ồn ã. Chồng cô, Hùng, cùng đám bạn chiến hữu của anh ta, luôn biến phòng khách thành một chiến trường sau mỗi trận nhậu. Đồng hồ điểm mười giờ, rồi mười một giờ, thậm chí đôi khi là mười hai giờ đêm, nhưng cuộc vui của họ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. An đã quen với việc phải chờ đợi, nằm thao thức trên giường, mắt dán chặt vào trần nhà, đếm từng tiếng tích tắc của đồng hồ.

Khi mọi thứ đã tàn cuộc, thường là vào lúc nửa đêm, An sẽ nghe thấy tiếng Hùng gọi vọng vào: “Em ơi, dậy rửa bát đi!”. Giọng anh lúc đó thường hơi lè nhè, nhưng đủ để cô biết, mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc lồm cồm bò dậy. Mặc dù cô đã đi làm cả ngày, dù có mệt mỏi đến mấy, những chồng bát đĩa lềnh khềnh, dính đầy thức ăn thừa và vương vãi đủ thứ cặn bã vẫn chờ đợi cô trong bồn rửa. Cô đã từng thử góp ý, từng nhẹ nhàng đề nghị anh giúp đỡ một chút, nhưng Hùng luôn gạt phăng đi với lý do “đàn ông nhậu xong phải nghỉ ngơi”.

Đêm đó, An bị sốt. Cả người cô rã rời, đầu đau như búa bổ. Cô đã cố gắng lắm để lo bữa tối cho Hùng và mấy người bạn của anh, rồi sau đó chỉ muốn trèo lên giường và chìm vào giấc ngủ. Cuộc nhậu vẫn diễn ra như thường lệ, tiếng cười nói ồn ào xuyên qua vách tường, khiến đầu cô càng thêm nhức buốt. Cô nhắm mắt, cố gắng hít thở thật sâu, cầu mong thời gian trôi thật nhanh.

Khi tiếng cụng ly cuối cùng tắt hẳn, An nghe thấy tiếng Hùng gọi: “An ơi! Dậy rửa bát đi em!”. Lần này, giọng anh có vẻ sốt ruột hơn bình thường. An cố gắng ngồi dậy, nhưng cả người cô như không còn chút sức lực nào. Cô bước ra khỏi phòng, thấy Hùng đang đứng dựa vào khung cửa bếp, khoanh tay nhìn vào bồn bát đầy ắp.

“Anh ơi, em mệt quá, em đang sốt”, An nói, giọng thều thào. “Anh dọn giúp em vào bồn thôi được không? Em rửa sau, được không anh?”.

Hùng nhướn mày, đôi mắt anh đỏ ngầu vì rượu. Anh im lặng nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ, anh vươn tay chụp lấy một chiếc bát đang nằm trên bàn. An chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì “RẦM!”, chiếc bát vỡ tan tành ngay trước mặt cô và mấy người bạn của Hùng đang ngơ ngác nhìn. Mảnh sứ vỡ vụn bắn ra khắp nơi, một mảnh nhỏ cứa vào má An, nóng ran.

Căn phòng bỗng im bặt. Những người bạn của Hùng nhìn nhau, rồi lại nhìn An và Hùng, ánh mắt ngập ngừng. An đứng sững sờ, cảm giác như có một khối băng đang đóng lại trong lồng ngực cô. Không phải vì chiếc bát vỡ, cũng không phải vì vết cứa trên má, mà là vì ánh mắt của Hùng. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy một sự lạnh lùng đến đáng sợ, một sự thờ ơ đến vô tâm mà cô chưa từng thấy ở người đàn ông đã đầu ấp tay gối với mình bao lâu nay.

Những người bạn của Hùng vội vàng kiếm cớ ra về. Hùng không nói một lời, anh quay lưng đi thẳng vào phòng ngủ, để lại An đứng giữa đống đổ nát, trong ánh sáng lờ mờ của căn bếp. Cô không khóc, không la hét, chỉ đứng đó, nhìn xuống những mảnh bát vỡ vụn. Mỗi mảnh vỡ như một mảnh ký ức tan nát, một mảnh của niềm tin và sự chịu đựng bấy lâu nay đã không còn nguyên vẹn. Đêm đó, An biết, có điều gì đó trong cuộc hôn nhân của cô đã vĩnh viễn vỡ tan, giống như chiếc bát kia.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News