×
×

Tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn toàn hải sản và rồi sau đó cả nhà chồng điêu đứng chừa đến già chỉ vì…

Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đay nghiến.

Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu.

Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không ngu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi.

Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy.

Tôi gật đầu. Tôi vào bếp.

Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay, cháo bào ngư, sò huyết cháy tỏi, hàu nướng phô mai, lẩu hải sản ngập topping. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến.

Tôi chỉ ngồi nhìn – vẫn với mâm cơm riêng như thường lệ – nhưng lần này tôi mỉm cười.

Ba tiếng sau, cả nhà ôm bụng, mặt tái mét, người vã mồ hôi. Có người ói, có người lăn lộn trên nền nhà. Xe cấp cứu hú còi inh ỏi trong đêm. Cả xóm được phen nháo nhào.

Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng, nói một câu duy nhất:

“Tôi không hề bỏ độc. Nhưng hải sản – nếu không biết cách sơ chế – dễ gây ngộ độc lắm. Mẹ đã bảo tôi là người ngoài. Người ngoài thì đâu cần dạy cách nấu ăn cho nhà này, đúng không?”

Tôi quay đi, để lại sau lưng là ánh mắt kinh hoàng của cả gia đình chồng – những người lần đầu tiên nhận ra, “con dâu là người ngoài” không có nghĩa là người không có trí và không biết đớn đau.

Từ hôm đó, không ai còn dám bảo tôi ăn riêng. Họ mời tôi ngồi ăn chung, mời bằng hai tay, với nụ cười gượng gạo và ánh mắt sợ sệt.

Tôi vẫn không nói gì. Nhưng mâm cơm hôm ấy, tôi ăn ngon lành hơn bao giờ hết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News