Tôi là Hưng – 33 tuổi, vừa lên chức bố cách đây 4 tháng. Thằng bé – cu Bin – kháu khỉnh, bụ bẫm và nhìn y hệt tôi hồi nhỏ, đến mức mẹ tôi còn đùa: “Sao như thể bị copy-paste thế này!”
Lẽ ra tôi phải là người hạnh phúc nhất. Nhưng có một chuyện lạ xảy ra – và nó khiến tôi không thể ngủ yên suốt nhiều đêm: mỗi lần tôi bế con, thằng bé lại khóc ré lên, ánh mắt hoảng loạn tột độ, như thể tôi là ác quỷ.
Ban đầu tôi nghĩ do chưa quen hơi, hoặc tôi vụng về. Nhưng không – vợ tôi, mẹ tôi, thậm chí cả cô giúp việc đều có thể bế nó ngoan ngoãn. Đặc biệt, mỗi khi anh trai tôi – Quân – đến chơi, chỉ cần anh bế, cu Bin liền nín khóc ngay, thậm chí cười khanh khách, vươn tay đòi theo. Lạ kỳ hơn nữa: thằng bé còn nhìn anh tôi rất lâu, đôi mắt long lanh như nhận ra người thân thiết nhất.
Tôi bắt đầu thấy bất an.
Anh Quân là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi. Anh lớn hơn tôi gần chục tuổi, sống độc thân, ít nói, làm IT tự do nên thỉnh thoảng mới ghé nhà. Từ bé, tôi đã có cảm giác anh không ưa tôi – hay đúng hơn là một sự lạnh nhạt khó tả. Nhưng lớn lên, tôi bỏ qua điều đó, vì nghĩ chắc do khoảng cách tuổi tác.
Tôi bắt đầu quan sát con. Mỗi lần tôi đến gần, nó run rẩy, mặt tím tái. Tôi lén chụp lại vài đoạn video, đem đến hỏi bác sĩ nhi – họ bảo không có dấu hiệu bệnh lý gì, chỉ có thể là phản ứng cảm xúc.
Tôi thử dùng nước hoa giống anh Quân – không hiệu quả.
Tôi mặc áo của anh Quân – vẫn không khá hơn.
Một hôm, tôi lén quay camera giấu kín trong phòng khách. Lúc đó vợ tôi đi mua đồ, tôi giả vờ đi ra ngoài nhưng thật ra quan sát từ xa. Camera ghi lại cảnh anh Quân bế cu Bin – rồi anh nhìn thằng bé thật sâu, khẽ thì thầm điều gì đó vào tai nó.
Tôi tua đi tua lại đoạn đó cả chục lần. Không có gì sai trái – nhưng linh cảm mách bảo tôi có gì đó… không đúng.
Tôi bắt đầu lục lại quá khứ.
Ba tôi mất khi tôi 10 tuổi. Anh Quân đã ra riêng từ năm tôi lên 5. Tôi nhớ rất mơ hồ rằng trước khi mất, ba tôi có lần từng xoa đầu tôi mà nói: “Con là điều may mắn… nhưng đôi khi, may mắn lại khiến người khác đau lòng.”
Câu nói ấy, tôi từng bỏ qua. Nhưng giờ, nó ám ảnh tôi.
Tôi lén tìm lại hồ sơ bệnh viện của mẹ tôi, năm tôi sinh ra. Và tôi chết lặng.
Thời gian tôi được sinh ra… chỉ cách ba tháng sau khi mẹ tôi từng nhập viện vì chấn thương phần mềm. Bên hồ sơ còn ghi: “bị chồng nghi ngờ ngoại tình, có dấu hiệu bị bạo hành tâm lý”.
Tôi tiếp tục đào sâu.
Trong một cuốn nhật ký cũ của mẹ, có đoạn viết: “Quân nó không chấp nhận đứa bé này. Nó bảo nó biết đứa em này không phải con của ba nó. Nhưng tôi không có ai khác. Chỉ một sai lầm… giờ phải trả giá cả đời.”
Tôi không thể thở nổi nữa.
Tôi – có thể không phải là con ruột của ba tôi.
Và nếu Quân biết điều đó từ đầu… mọi thứ bắt đầu có lý.
Tôi hẹn anh Quân ra quán cà phê. Không vòng vo, tôi hỏi thẳng:
“Anh đã từng căm ghét em phải không?”
Anh nhìn tôi rất lâu, rồi gật đầu.
“Phải. Nhưng rồi anh cũng bỏ qua. Cho đến khi…”
“Cho đến khi con em ra đời?”
Anh không trả lời. Nhưng mắt anh nhìn tôi – không, nhìn qua tôi – về quá khứ.
“Anh làm gì với con em?”
“Anh chẳng làm gì. Chỉ là… nó nhận ra một thứ mà chính em không thấy.”
Tôi rùng mình. “Là gì?”
Anh đứng dậy, không nhìn lại:
“Máu. Máu ruột. Máu nhận ra máu. Nó biết em không phải là… cha nó.”
Câu nói đó khiến tôi không thể ngủ cả tuần.
Cuối cùng, tôi âm thầm làm xét nghiệm ADN. Kết quả đến vào một sáng mưa.
Tôi – không phải là cha ruột của cu Bin.
Tôi chết lặng.
Và người cha ruột đó – không ai khác – chính là anh tôi.
Vợ tôi thú nhận. Một lần duy nhất, trong lúc tôi đi công tác, sau một bữa tiệc sinh nhật say xỉn. Cô ấy nói không biết vì sao chuyện đó xảy ra, và không dám nói vì quá sợ hãi. Cô bảo anh Quân đe dọa sẽ giữ kín, chỉ cần cô để con trai được “gần” với anh.
Tôi nhìn vợ – người tôi từng tin tưởng nhất – và hiểu rằng có những vết nứt không bao giờ hàn gắn được.