×
×

Tình cờ thấy chiếc nhẫn cũ dưới gầm giường khi dọn nhà, tôi không ngờ đấy lại là lần cuối tôi được nhìn thấy chồng mình

Buổi chiều lặng lẽ, nắng vàng nhạt rải qua khung cửa sổ, phủ lên sàn nhà những vệt sáng bàng bạc. Linh ngồi giữa đống đồ đạc ngổn ngang, tay cầm chiếc chổi nhỏ quét dọn gầm giường – nơi mà từ lâu cô đã bỏ quên vì những bận rộn của đời thường. Đã ba năm kể từ ngày cô và Nam kết hôn, căn hộ nhỏ này là tổ ấm của họ, nhưng hôm nay, cô quyết định dọn dẹp để chuẩn bị cho ngày kỷ niệm sắp tới. Một chút đổi mới, cô nghĩ, sẽ làm không khí thêm phần ấm áp.

Khi chiếc chổi lướt qua lớp bụi mỏng, một tia sáng lóe lên từ góc khuất. Linh dừng lại, nheo mắt. Cô cúi xuống, tay lần mò và chạm vào một vật kim loại lạnh lẽo. Một chiếc nhẫn. Không phải chiếc nhẫn cưới đơn giản mà Nam đã trao cho cô, cũng không phải món trang sức nào cô từng sở hữu. Chiếc nhẫn này lạ lẫm, làm bằng vàng trắng, đính một viên đá màu xanh lam lấp lánh, được khắc những họa tiết tinh xảo như từ một thời xa xưa. Linh xoay nó dưới ánh sáng, cảm giác bất an len lỏi trong lòng.

Tối đó, khi Nam trở về, Linh đặt chiếc nhẫn lên bàn ăn, ánh mắt dò xét. “Anh, em tìm thấy cái này dưới gầm giường. Của ai vậy?” Giọng cô cố giữ vẻ bình thản, nhưng trái tim đập mạnh.

Nam nhìn chiếc nhẫn, đôi mày khẽ nhíu lại. “Anh không biết,” anh nói, giọng đều đều. “Chắc là của ai đó để quên khi đến nhà mình. Bạn bè, họ hàng, hay ai đó trong lần tụ họp?” Anh nhún vai, quay đi lấy cốc nước, như thể câu chuyện chẳng đáng bận tâm.

Nhưng Linh không thể gạt bỏ cảm giác bất ổn. Nam là một người cẩn thận, hiếm khi để đồ đạc lung tung, và căn hộ của họ ít khi có khách. Cô quyết định mang chiếc nhẫn đến một tiệm kim hoàn gần nhà để thẩm định, hy vọng tìm ra manh mối. Người thợ kim hoàn, một ông lão tóc bạc với đôi kính tròn, cầm chiếc nhẫn lên, xem xét kỹ lưỡng dưới ánh đèn. Đột nhiên, ông ngừng lại, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.

“Cô tìm thấy cái này ở đâu?” Ông hỏi, giọng trầm xuống.

“Dưới gầm giường nhà tôi,” Linh đáp, lòng bỗng chộn rộn. “Có vấn đề gì sao?”

Ông lão thở dài, đặt chiếc nhẫn xuống bàn. “Cô có nghe về vụ mất tích của cô gái tên Hương cách đây mười năm không? Chiếc nhẫn này… nó được làm theo yêu cầu riêng cho cô ấy. Tôi là người đã chế tác nó. Một vụ án chấn động, nhưng chưa bao giờ được giải đáp. Người ta tìm thấy một số manh mối, nhưng cô ấy thì… như bốc hơi khỏi thế gian.”

Linh cảm thấy máu trong người như đông lại. “Nhưng sao nó lại ở nhà tôi?”

Ông lão nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý. “Cô nên hỏi chồng mình. Anh ta… từng bị điều tra liên quan đến vụ này.”

Trở về nhà, Linh như người mất hồn. Nam, người chồng cô yêu thương, từng bị điều tra? Cô cố nhớ lại những ngày đầu quen nhau, những câu chuyện anh kể về quá khứ. Nam luôn nói anh lớn lên ở một thị trấn nhỏ, sống giản dị, không bạn bè thân thiết, không quá khứ phức tạp. Nhưng giờ đây, những lời nói ấy bỗng trở nên mơ hồ, như một bức màn che giấu điều gì đó.

Đêm đó, Linh không ngủ được. Cô lục tung ngăn kéo, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể lý giải bí ẩn. Trong một cuốn sổ cũ của Nam, cô tìm thấy một tấm ảnh chụp anh với một cô gái lạ, tóc dài, đôi mắt buồn. Mặt sau tấm ảnh ghi dòng chữ: “Hương, 2015”. Tim Linh đập thình thịch. Hương – cái tên trùng khớp với lời người thợ kim hoàn.

Sáng hôm sau, Linh đối mặt với Nam. Cô đặt tấm ảnh và chiếc nhẫn lên bàn, giọng run rẩy. “Anh nói thật đi, Nam. Hương là ai? Tại sao đồ của cô ấy ở đây? Và tại sao anh bị điều tra?”

Nam nhìn cô, ánh mắt thoáng hoảng loạn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Linh, em đừng suy diễn. Hương là bạn học cũ của anh. Cô ấy… mất tích, đúng vậy, nhưng anh không liên quan gì. Chiếc nhẫn này, có lẽ cô ấy đánh rơi khi đến nhà anh hồi đó. Anh bị điều tra chỉ vì từng quen cô ấy, nhưng cảnh sát đã loại anh khỏi danh sách nghi phạm. Anh không nói với em vì không muốn em lo lắng.”

Lời giải thích của Nam nghe hợp lý, nhưng Linh không thể xua tan cảm giác nghi ngờ. Cô quyết định tìm hiểu thêm. Qua những bài báo cũ trên mạng, cô biết được Hương là một cô gái trẻ, xinh đẹp, mất tích sau một buổi tiệc sinh nhật. Cảnh sát nghi ngờ cô bị bắt cóc, nhưng không có thi thể, không manh mối, vụ án dần chìm vào quên lãng. Điều khiến Linh lạnh gáy là một chi tiết nhỏ: Hương từng làm việc tại một quán cà phê, nơi Nam cũng từng làm thêm thời sinh viên.

Linh bắt đầu theo dõi Nam. Cô để ý những lần anh rời nhà vào ban đêm, nói rằng đi gặp bạn, nhưng không bao giờ kể chi tiết. Một tối, khi Nam ra ngoài, Linh lén đi theo. Anh dừng xe trước một khu nhà cũ kỹ, bước vào một căn hộ tồi tàn. Qua khe cửa sổ, Linh thấy Nam nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt, dáng vẻ căng thẳng. Cô nghe loáng thoáng câu nói: “Cậu không thể để lộ chuyện đó. Nếu ai biết, cả hai chúng ta sẽ tiêu.”

Linh trở về nhà, trái tim nặng trĩu. Cô không biết mình đang đối mặt với điều gì. Nam, người cô yêu, có thật sự là người cô nghĩ? Hay anh đang che giấu một bí mật kinh hoàng? Cô quyết định đối chất một lần cuối. Cô gọi Nam vào phòng, đặt tất cả bằng chứng ra trước mặt: chiếc nhẫn, tấm ảnh, và cả những gì cô thấy tối qua.

Nam im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ bật cười, nhưng nụ cười ấy không có chút ấm áp. “Linh, em thực sự muốn biết sự thật?” Anh nói, giọng trầm như thì thầm. “Được thôi. Nhưng em sẽ hối hận.”

Anh bắt đầu kể. Hương không chỉ là bạn học, mà là người yêu cũ của anh. Họ từng có một mối tình sâu đậm, nhưng Hương thay lòng, rời bỏ anh để theo đuổi giấc mơ ở thành phố lớn. Nam không chấp nhận được, và trong một lần cãi vã, anh đã vô tình đẩy cô ngã. Cô không tỉnh lại nữa. Hoảng loạn, Nam và một người bạn đã giấu xác cô, và chiếc nhẫn – món quà anh từng tặng – bị bỏ lại trong căn hộ cũ.

Linh chết lặng. Cô muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng chân như bị đóng băng. Nam tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng. “Em đã đào quá sâu, Linh. Anh không muốn làm hại em, nhưng em không để anh lựa chọn.”

Trong khoảnh khắc đó, chuông cửa vang lên. Nam giật mình, và Linh nhân cơ hội đẩy anh ra, chạy ra mở cửa. Đó là người thợ kim hoàn, cùng với hai viên cảnh sát. “Cô Linh, chúng tôi đã theo dõi chồng cô. Chiếc nhẫn này có gắn một thiết bị định vị nhỏ, được Hương kích hoạt trước khi mất tích. Nó dẫn chúng tôi đến đây.”

Nam bị còng tay, khuôn mặt trắng bệch. Linh đứng đó, nước mắt lăn dài, không phải vì đau buồn, mà vì nhận ra người cô yêu chưa bao giờ tồn tại. Chiếc nhẫn, vật vô tri, đã phá vỡ bức màn dối trá, nhưng cũng để lại trong cô một vết sẹo không bao giờ lành.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News