×
×

Nảy sinh tình cảm với anh rể khi sống chung nhà

Tôi tên Thảo, 25 tuổi, em vợ của anh Khánh – một người đàn ông điềm đạm, trách nhiệm và có đôi mắt rất buồn. Sau khi chị tôi – chị Thư – ra nước ngoài du học hai năm, tôi được mời đến ở chung nhà với anh rể để tiện chăm sóc cháu nhỏ và phụ đỡ chuyện nhà cửa.

Ban đầu, mọi thứ rất bình thường. Tôi xem anh Khánh như một người anh, một người bố của đứa cháu nhỏ – nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi… từ một đêm mưa lớn.

Hôm ấy mất điện, tôi vội chạy lên phòng cháu thì thấy anh Khánh đã ngồi đó từ lúc nào, ôm con bé vào lòng, thì thầm ru ngủ. Trong ánh nến chập chờn, tôi nhận ra vẻ mệt mỏi, cô đơn hiện rõ trên gương mặt anh. Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên tôi thấy tim mình lệch nhịp.

Tôi trách bản thân vì cảm xúc kỳ lạ ấy. Tôi cố gắng giữ khoảng cách. Nhưng sống cùng một mái nhà, ngày nào cũng gặp, những lúc anh Khánh dịu dàng pha trà, hỏi han, hay chỉ đơn giản là đưa tôi chiếc ôm ấm áp giữa ngày mưa – tất cả khiến tôi dần không thể chối bỏ cảm xúc của mình.

Tôi tự nhủ rằng anh là người có gia đình. Rằng chị tôi là người tôi yêu thương nhất trên đời. Nhưng rồi…

Một tối nọ, khi cả hai ngồi trên ban công uống trà, anh Khánh nói khẽ:

– “Nếu mọi chuyện khác đi… có lẽ em đã không phải sống trong mâu thuẫn như thế này.”

Tôi lặng người. Anh biết. Anh đã nhận ra từ lâu. Và ánh mắt anh – không né tránh.

Tôi đứng dậy, quay đi. Chỉ biết nói:
– “Em sẽ chuyển ra ngoài. Em không muốn đánh mất sự tôn trọng còn lại giữa chúng ta.”

Hôm sau, tôi rời đi thật. Không lời từ biệt dài dòng, không nước mắt. Chỉ có một bức thư anh để lại trong cuốn sách yêu thích:

“Cảm ơn vì đã làm nhà này bớt lạnh lẽo suốt một năm qua. Nhưng điều đúng đắn nhất, chính là lựa chọn bước ra.”

Giờ đây, tôi sống một mình – và vẫn giữ liên lạc với chị Thư. Không ai biết điều gì đã từng suýt xảy ra. Có lẽ nên như vậy.

Vì có những tình cảm – dù chân thật, vẫn mãi không được phép nảy mầm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News