×
×

Ba người chúng tôi cùng trở thành cha trong một ngày — nhưng chỉ một tin nhắn đã thay đổi tất cả

Tôi, Duy, Hưng và Minh – ba thằng bạn chí cốt từ đại học – luôn gắn bó như anh em ruột. Ra trường, đi làm, cưới vợ, thậm chí còn lên kế hoạch sinh con gần nhau để con cái sau này… dễ rủ nhau đi chơi.

Và rồi một điều kỳ lạ đã thực sự xảy ra:
Ngày 22 tháng 10 năm ngoái, cả ba đứa chúng tôi cùng trở thành… cha.

Minh ở Hà Nội. Hưng ở Đà Nẵng. Tôi thì ở Sài Gòn.
Ba thành phố. Ba bệnh viện. Nhưng cùng một ngày, ba đứa bé chào đời.

Chúng tôi gọi video call ngay đêm hôm đó, dù ai cũng mệt rã rời.
Minh ôm đứa con gái nhỏ, mặt sáng rỡ:
– “Bố đời chính thức lên chức ông ngoại trong tương lai rồi nhé!”
Hưng cười rạng rỡ, tay bồng thằng cu đỏ hỏn:
– “Thằng này giống tao y đúc!”
Còn tôi thì chỉ biết nhìn đứa bé trong tay mình – nhỏ xíu, nhăn nheo – và thấy tim mình tràn ngập thứ cảm xúc chưa từng có: tình yêu vô điều kiện.

Một tuần sau…

Tôi đang bế con thì điện thoại rung. Một tin nhắn lạ hiện lên màn hình.
Không tên. Không lời chào.
Chỉ đúng một câu:
“Đứa bé không phải con mày.”

Tôi chết lặng.

Trong đầu tôi vang lên hàng trăm câu hỏi. Là ai? Tại sao?
Một trò đùa ác ý? Một kẻ ghen tuông? Hay… là một sự thật không ai muốn chấp nhận?

Tôi không nói gì với vợ. Nhưng ngay hôm sau, tôi lặng lẽ đi làm xét nghiệm ADN.
Ba ngày sau, kết quả trả về.

Không trùng khớp.

Tôi sụp đổ. Không phải vì thù hận. Mà vì cảm giác mất phương hướng.
Tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Đó không phải con tôi – nhưng suốt một tuần qua, tôi đã yêu nó như máu thịt.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhắn tin cho Hưng và Minh. Tôi cần ai đó hiểu tôi, không phán xét.

Cuộc hẹn hôm đó, chúng tôi ngồi lặng hàng giờ mà chẳng ai mở lời. Cho đến khi Hưng nói khẽ:

– “Tao cũng nhận được tin nhắn đó.”

Tôi ngẩng phắt lên. Minh thì mặt tái nhợt. Rồi anh ấy từ từ gật đầu:
– “Tao cũng thế.”

Chúng tôi nhìn nhau. Cảm giác như cả thế giới vừa bị ai đó kéo tuột khỏi chân.

Ba ông bố. Ba đứa trẻ. Ba tin nhắn giống hệt.

Ai đó đang chơi một trò chơi tàn nhẫn với chúng tôi. Hoặc… một trong ba người đang nói dối.

Kể từ ngày đó, chúng tôi không còn là những người bạn vô tư như trước.
Chúng tôi vẫn yêu con. Vẫn ôm con vào lòng mỗi tối.
Nhưng trong sâu thẳm, mỗi người đều mang trong lòng một nỗi hoài nghi chưa có lời đáp.

Kể từ sau ngày cả ba nhận được tin nhắn giống hệt, mối quan hệ giữa tôi, Minh và Hưng đã không còn như trước. Chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm xã giao, vẫn gửi ảnh con, nhưng không còn gọi video, không còn nói chuyện thâu đêm về những chuyện nhỏ nhặt.

Giữa ba người, bắt đầu có khoảng lặng – và một sự hoài nghi âm thầm len lỏi.

Một buổi tối nọ, tôi đang cho con ngủ thì nhận được tin nhắn từ một số lạ khác.

“Nếu muốn biết ai đã gửi tin nhắn đầu tiên, hãy kiểm tra camera bệnh viện hôm 22/10 – khoa sản, tầng 5.”

Tôi thoáng nghi ngờ, nhưng linh tính mách bảo: phải lần đến cùng.

Tôi liên hệ một người bạn làm trong ngành bảo mật, nhờ hỗ trợ truy xuất lại camera nội bộ tại bệnh viện nơi vợ tôi sinh. Phải mất gần một tuần, tôi mới có được đoạn trích xuất video mờ từ hành lang tầng 5 ngày hôm đó.

Trong đoạn ghi hình… tôi chết lặng.

Hưng.
Anh ta xuất hiện trong khung hình. Không phải đi thăm vợ như tôi từng nghĩ – mà là lén lút bước ra từ phòng của vợ tôi.

Tôi tua lại, xem đi xem lại, đến không thở nổi. Không chỉ có thế…

Khoảnh khắc kế tiếp, một cô y tá tiến đến đưa cho Hưng một phong bì. Anh ta nhận lấy, gật đầu, rồi biến mất.

Tôi nhấc máy gọi cho Minh. Giọng tôi run:
– “Mày có biết ngày vợ mày sinh, Hưng có đến bệnh viện tao không?”

Im lặng.

Một lát sau, Minh trả lời, giọng nghẹn:
– “Có. Và… tao cũng có camera.”

Ba ngày sau, chúng tôi gặp lại nhau. Không còn nụ cười, không còn ôm vai bá cổ.
Minh là người nói trước:

– “Mày đến phòng vợ tao ngày 22/10. Mày còn nói gì đó với cô ấy. Tao cũng tìm lại đoạn ghi hình. Và…”

Anh ấy rút điện thoại, mở một đoạn ghi âm. Giọng Hưng vang lên:
“Mày sinh rồi à? Tao cũng vừa từ phòng con nhỏ bên Sài Gòn. Tao không chắc thằng đó có phải con nó với thằng Duy không…”

Tôi như bị ai đó dội nước đá vào mặt.

Minh nhìn tôi, rồi lặng lẽ đưa cho tôi kết quả ADN của con trai anh ấy. Không trùng khớp.

Cuối cùng, mọi mảnh ghép đã lộ diện:

Chính Hưng là người đứng sau mọi tin nhắn.
Chính Hưng từng có mối quan hệ mập mờ với vợ tôi – và cả vợ Minh – trong thời gian quá khứ.

Và chính anh ta, vì sợ đứa trẻ là con mình, đã tạo ra trò chơi tin nhắn đó để chia đều nghi ngờ, để tất cả chúng tôi cùng đau, cùng mất niềm tin như anh ta.

Tôi và Minh bước ra khỏi quán cà phê hôm ấy, không ai nói một lời.
Còn Hưng thì ngồi lại một mình. Trong ánh đèn đường vàng úa, gương mặt anh ta trông vừa cay đắng, vừa trống rỗng.

Từ hôm đó, chúng tôi không còn là bạn.
Chúng tôi là những người cha – mỗi người đang cố hàn gắn một gia đình… và một trái tim đã rạn vỡ vì niềm tin sai chỗ.

Vì đôi khi, kẻ tổn thương nhất… lại chính là người gieo ra mọi bi kịch.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News