Tôi là bác sĩ tâm lý, công việc của tôi là lắng nghe những tâm sự sâu kín nhất của con người, từ những nỗi sợ hãi mơ hồ đến những bí mật không thể thốt ra. Sau một tuần đi công tác ở Đà Nẵng để tham dự hội thảo về rối loạn lo âu, tôi trở về nhà vào một tối muộn. Ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội vẫn yên tĩnh như mọi khi, ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ phòng ngủ. Tôi mỉm cười, nghĩ đến việc sẽ ôm chồng mình, Tuấn, sau những ngày xa cách. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Trên chiếc giường thân thuộc của chúng tôi, một người phụ nữ đang quấn chặt lấy Tuấn, tiếng cười khẽ xen lẫn những lời thì thầm. Tôi nhận ra cô ta ngay lập tức – Linh, bệnh nhân của tôi. Linh, người đã đến phòng tư vấn của tôi suốt ba tháng qua, kể về những cơn ác mộng lặp đi lặp lại và nỗi sợ bị bỏ rơi. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi với đôi mắt không chút ngượng ngùng, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.
“Chị về sớm thế?” Linh nói, giọng tỉnh bơ, như thể tôi mới là kẻ xâm nhập.
Tuấn hoảng loạn, vội vàng kéo chăn che người. “Anh… anh có thể giải thích!” anh ta lắp bắp.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng rời khỏi phòng. Trong đầu tôi, mọi thứ như một cuốn phim quay chậm. Linh, với những câu chuyện mơ hồ về “người đàn ông hoàn hảo” mà cô ta nhắc đến trong các buổi trị liệu, những chi tiết tôi từng nghĩ chỉ là ảo tưởng. Giờ đây, chúng hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tôi ngồi trong phòng khách, tay run run cầm cốc nước lạnh. Tuấn chạy xuống, cố gắng thanh minh, nhưng tôi không nghe nổi. Tất cả những gì tôi nghĩ đến là Linh. Tại sao cô ta lại làm thế này? Là một hành động trả thù? Hay chỉ là sự ngẫu nhiên tàn nhẫn của số phận?
Sáng hôm sau, tôi quyết định đối mặt với Linh. Tôi gọi cô ta đến phòng tư vấn, như một buổi trị liệu bình thường. Linh đến, vẫn với vẻ mặt bình thản, nhưng đôi mắt cô ta ánh lên sự thách thức. Tôi giữ giọng nói bình tĩnh, hỏi: “Tại sao, Linh? Tại sao lại là chồng tôi?”
Cô ta cười, nụ cười lạnh lẽo. “Chị nghĩ chị hiểu tôi, đúng không? Chị ngồi đó, ghi chép, phân tích, nhưng chị chẳng biết gì về tôi cả. Chị có biết cảm giác bị cướp đi tất cả là thế nào không?”
Tôi nhíu mày, cố gắng lục lọi trong ký ức. Linh chưa từng kể gì về việc bị phản bội hay mất mát lớn. Cô ta tiếp tục: “Chồng chị, Tuấn, từng là người yêu của tôi. Mười năm trước, anh ta bỏ tôi để đến với chị. Chị nghĩ tôi đến gặp chị vì những cơn ác mộng? Không, tôi đến để lấy lại những gì thuộc về tôi.”
Tôi sững sờ. Tuấn chưa từng nhắc đến Linh, chưa từng nói về một mối quan hệ nào trước khi chúng tôi gặp nhau. Linh đứng dậy, để lại một tập tài liệu trên bàn. “Chị nên đọc cái này,” cô ta nói trước khi rời đi.
Tập tài liệu là một loạt thư từ, ảnh chụp và tin nhắn cũ giữa Linh và Tuấn. Tất cả đều có thật, từ những ngày họ còn yêu nhau đến khi Tuấn đột ngột cắt liên lạc. Tôi cảm thấy đất dưới chân mình sụp đổ. Nhưng đó chưa phải là cú twist lớn nhất.
Đêm đó, tôi kiểm tra máy tính của Tuấn, hy vọng tìm thêm manh mối. Trong một thư mục ẩn, tôi phát hiện ra những đoạn ghi âm. Đó là giọng của Linh, nhưng không phải từ các buổi trị liệu. Cô ta đang nói chuyện với một người đàn ông khác, không phải Tuấn. Người đàn ông đó dặn Linh: “Hãy làm cho cô ta đau khổ, như cách cô ta đã làm với tôi.”
Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là giọng của Minh, người bạn thân nhất của tôi, người đã luôn ở bên tôi suốt những năm tháng khó khăn. Minh, người từng tỏ tình với tôi trước khi tôi kết hôn với Tuấn, nhưng tôi đã từ chối. Hóa ra, Linh không hành động một mình. Cô ta là con tốt trong kế hoạch của Minh, một âm mưu được dàn dựng để phá hủy cuộc sống của tôi.
Tôi ngồi đó, trong bóng tối, cảm giác như cả thế giới đã phản bội mình. Nhưng rồi, một ý nghĩ lóe lên. Nếu họ muốn chơi trò này, tôi sẽ chơi lại. Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi hiểu cách con người suy nghĩ, cách họ che giấu và cách họ tự hủy hoại chính mình. Trò chơi chỉ mới bắt đầu.