×
×

Mẹ chồng mời 10 khách nhưng chỉ đưa 50 nghìn để con dâu đi chợ, tới giờ cơm, cô tươi cười bưng mâm lên khiến mọi người t/ái mặt

Sáng sớm, bà Hồng ngồi trước hiên, tay cầm điện thoại gọi cho mười người bạn trong hội hưu trí:

– Trưa nay rảnh thì qua nhà tôi ăn cơm nhé, lâu lắm không gặp rồi.

Gác máy xong, bà gọi con dâu – chị Thu – ra dặn:

– Hôm nay mẹ mời mấy người bạn, con đi chợ nấu giúp mẹ mâm cơm ngon ngon nha.

Nói rồi, bà rút trong túi ra tờ 50 nghìn nhàu nát, dí vào tay chị:

– Cầm đi. Mua gì thì mua, khỏi bày vẽ tốn kém. Mẹ chỉ có ngần này.

Chị Thu cúi đầu “Dạ” khẽ. Ánh mắt chị tối lại nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng, ngoan ngoãn như bao năm làm dâu trong nhà này. Bà Hồng liếc xéo:

– Đừng có mặt nặng mày nhẹ. Nhà này là của tao. Muốn ăn gì sang thì tự bỏ tiền túi ra mà mua.

Chị Thu không nói gì, lặng lẽ xách giỏ đi chợ. Nhưng lần này, trong lòng chị đã nhen lên một suy nghĩ khác. Mấy năm nay, chị chịu đựng đủ rồi. Hôm nay chị sẽ để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của mẹ chồng.

Ra đến chợ, chị ghé hàng thịt quen, mua một ít xương gà vụn rẻ tiền. Rồi chị qua hàng rau, chọn mấy bó cải rẻ nhất, vài cọng hành héo. Nhưng thay vì chỉ mua đủ nấu, chị mua dư hẳn một chút, tổng cộng cũng chỉ hết 35 nghìn. Còn lại 15 nghìn, chị ghé mua thêm một bìa đậu phụ. Trên đường về, chị đi ngang siêu thị mini, bất ngờ dừng lại. Chị vào, quẹt thẻ mua thêm một túi trái cây nhập khẩu, một hộp bánh ngọt cao cấp, vài lon nước yến, tổng cộng gần 1 triệu rưỡi.

Về đến nhà, chị cất túi siêu thị vào tủ riêng trong phòng, chỉ mang ra xương gà, rau cải và đậu phụ. Chị bắt tay nấu nướng, cố ý nêm nhạt, trình bày xơ sài, đĩa rau còn vương gốc già, canh thì lợ lợ nước, đậu phụ kho nhạt toẹt.

Đến trưa, mười người khách đến. Bà Hồng cười lớn:

– Nay mời các bác ăn bữa cơm nhà quê, cây nhà lá vườn thôi.

Chị Thu lặng lẽ bưng mâm cơm lên. Trên bàn, chỉ có đĩa rau luộc nhạt phèo, bát canh xương gà toàn xương cổ lẫn ít cải, và đĩa đậu phụ kho nước trong veo.

Những người bạn nhìn nhau ái ngại. Một bác hỏi nhỏ:

– Bà Hồng, nhà bà làm ăn khấm khá lắm mà, nay đãi tụi tôi thế này à?

Mặt bà Hồng nóng bừng, gắt khẽ:

– Thu, sao mâm cơm lèo tèo vậy? Mẹ đưa tiền cho con rồi mà?

Chị Thu mỉm cười:

– Dạ, mẹ đưa con 50 nghìn. Con đã mua xương gà vụn, rau rẻ, đậu phụ hết 50 nghìn đó mẹ. Con vẫn giữ hóa đơn đây. – Chị rút tờ giấy ghi tay từ hàng rau đưa ra, giọng nhẹ bẫng. – Mẹ nói tiết kiệm, con đâu dám tự ý bỏ thêm.

Bà Hồng đứng hình. Khách thì xì xào. Một bác bĩu môi:

– Thế này mà cũng mời khách? Thôi khỏi ăn. Chị Thu, lấy cho tôi cốc nước lọc thôi cũng được.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ của mẹ chồng, chị Thu khẽ cúi xuống, nở nụ cười bí ẩn. Rồi chị quay người, đi thẳng vào phòng, mang ra túi trái cây nhập khẩu, hộp bánh và nước yến, đặt lên bàn khách, nói rõ ràng:

– Thật ra con cũng có chuẩn bị chút quà biếu các bác, nhưng đây là tiền con dành dụm đi làm thêm suốt tuần qua. Mời các bác dùng cho vui ạ.

Khách vỗ tay rôm rả, khen chị khéo léo, chu đáo. Họ vừa ăn bánh vừa uống nước yến, ai cũng cảm động và khen chị “cao thượng, đảm đang, giỏi giang”.

Còn bà Hồng, mặt bà tái mét, môi run lên. Bữa tiệc kết thúc trong im lặng của bà. Khi tiễn khách ra cổng, bà cố nở nụ cười nhưng ánh mắt đầy cay cú. Trong lòng, bà thầm nghĩ hôm nay mình đã bị con dâu “trả thù” một vố đau. Đau không phải vì bị cãi lại, mà vì bị lật mặt trước bao nhiêu người.

Tối đó, chồng chị Thu đi làm về, nghe kể chuyện, chỉ nhìn vợ, thở dài. Anh biết, bao năm nay vợ anh nhẫn nhịn đủ rồi. Lần này, chị chọn cách trả thù nhẹ nhàng nhưng sâu cay, để bà Hồng hiểu rằng, đồng tiền không mua được lòng người, và sự khinh rẻ không bao giờ khiến ai phục tùng mãi mãi.

Trong phòng, chị Thu ngồi nhìn ánh đèn hắt qua khung cửa. Lần đầu tiên sau bao năm làm dâu, chị thấy lòng mình nhẹ bẫng. Không cần chửi mắng, không cần cãi vã, chỉ cần một mâm cơm và một nụ cười, cũng đủ để kẻ khinh miệt chị phải câm nín.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News