Hôn lễ của tôi diễn ra vào một ngày hạ oi nồng, trong một khách sạn lớn giữa lòng thành phố. Mọi thứ đều chỉn chu đến từng chi tiết, từ khăn trải bàn màu ngà cho đến hoa tươi nhập khẩu từ Hà Lan. Mẹ tôi bảo: “Con gái mẹ chỉ cưới một lần trong đời, phải làm cho xứng đáng.” Tôi gật đầu, rưng rưng vì hạnh phúc.
Người ta bảo đám cưới là buổi lễ của tình yêu. Nhưng tôi thì không chắc nữa. Nhất là sau khi mẹ chồng tôi đứng phắt dậy, chỉ tay thẳng vào mẹ ruột tôi, giữa bao ánh nhìn sửng sốt:
— Bà trả lại cho tôi năm trăm triệu sính lễ!
Tiếng nhạc dừng hẳn. Mọi người quay lại. Tôi chết lặng. Mẹ tôi vẫn ngồi yên, không chớp mắt.
— Bà nói gì vậy ạ? — Tôi lắp bắp, nhìn mẹ chồng, rồi nhìn sang mẹ ruột mình.
— Hỏi mẹ cô kìa! — Mẹ chồng tôi nói qua kẽ răng. — Tôi giao tiền sính lễ để lo cho lễ cưới. Bà ta cầm… rồi làm cái chuyện trời không dung, đất không tha!
Tôi quay sang mẹ, như chờ một lời thanh minh. Nhưng bà vẫn im lặng. Chỉ có ngón tay siết chặt lấy chiếc khăn voan mỏng đặt trong lòng.
Mẹ chồng tôi giật điện thoại từ tay chồng tôi, mở ra một đoạn video. Tôi không muốn xem, nhưng chẳng ai tránh được những cúi đầu về phía màn hình đang phát.
Đó là cảnh mẹ tôi đứng trước một cửa hiệu vàng. Đưa chiếc phong bì màu đỏ cho người bán. Rồi cầm lấy từng cây vàng bỏ vào túi.
— Đây là tiền sính lễ tôi đưa! — Mẹ chồng tôi nói. — Nhưng không phải để bà đem bán vàng trả nợ!
Không khí trong sảnh tiệc đặc quánh lại. Tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập từng nhịp lệch.
Tôi kéo tay mẹ, hỏi khẽ:
— Mẹ… nói gì đi…
Mẹ tôi ngẩng lên. Đôi mắt ấy, bao năm qua đã đưa tôi qua đủ mùa giông bão, giờ đục ngầu như nước cũ.
— Mẹ xin lỗi… — Bà nói khẽ. — Mẹ không muốn nói trong ngày cưới của con. Nhưng… nếu không trả khoản nợ đó, có thể con sẽ không còn cha.
Tôi chết điếng.
— Nợ gì?
— Là số tiền mười năm trước cha con vay để cứu đứa em trai con trong một vụ kiện. Ông ấy làm giấy vay nặng lãi, vì không muốn con biết. Tiền lãi cứ tăng, người ta đến tận nhà đe dọa. Mẹ sợ… nếu còn dây dưa, họ sẽ phá cả ngày cưới của con.
Tôi quay sang mẹ chồng, giọng nghẹn đặc:
— Mẹ ơi, con xin lỗi… mẹ hiểu sai rồi. Mẹ con không lấy tiền đi tiêu xài. Bà chỉ… chỉ muốn cứu một người đàn ông suốt đời vì gia đình mà mắc kẹt.
Nhưng mẹ chồng tôi không mềm lòng:
— Nhưng đó là tiền tôi dành cho lễ cưới! Không phải tiền cứu rỗi cho lỗi lầm của người khác! Cô cưới con trai tôi, nhưng gia đình cô… chẳng khác gì một cái hố.
Lời nói ấy cắt vào tim tôi như dao. Tôi đứng giữa hai người mẹ — một người sinh ra tôi, một người sẽ là máu mủ ruột rà trong tương lai.
Tôi buông tay bó hoa cưới, bước lên giữa hai bà:
— Nếu mẹ không thể chấp nhận người đã nuôi dạy con tử tế suốt đời, thì con xin phép… không làm dâu nhà mẹ nữa.
Tiếng xì xào lan ra như sóng. Mẹ tôi kéo nhẹ tay tôi, mắt giàn giụa:
— Con đừng…
Nhưng tôi đã cởi chiếc nhẫn trên tay, đặt lại vào lòng chú rể. Anh lặng người, không nói một lời. Chỉ có ánh mắt là nhòe đi trong thứ ánh sáng đèn rực rỡ đến vô nghĩa.
Hôn lễ tan vỡ như một vở diễn hụt vai.
Tối đó, tôi và mẹ ngồi trước hiên nhà, nghe tiếng ve ran như kéo dài mãi một mùa hè chưa chịu dứt. Mẹ rút ra một tờ giấy – hóa đơn chuyển tiền trả hết nợ.
— Mẹ không tiếc gì cả. Chỉ sợ… làm hỏng đời con.
Tôi ôm mẹ. Lần đầu tiên sau bao năm, tôi cảm thấy mình đã lớn hẳn — không phải vì được mặc váy cưới, mà vì đã biết chọn đúng người để đứng về phía mình.
Và có lẽ, trong ngày tưởng là hạnh phúc nhất ấy, tôi không mất đi gì cả. Tôi chỉ… tránh được một ván cờ sai nước, nhờ vào một người đàn bà tưởng yếu mềm nhưng đã một lần đứng thẳng giữa búa rìu, để bảo vệ tôi đến cùng.