Tôi sinh ra ở một làng nhỏ vùng trung du, cha mất sớm, mẹ tần tảo nuôi hai chị em ăn học. Tôi học xong trung cấp y rồi đi làm, quen và yêu Hoàng – một người đàn ông Hà Nội, hơn tôi ba tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi cưới nhau sau hai năm yêu, nhưng từ ngày bước chân vào ngôi nhà mặt phố của nhà chồng, tôi đã hiểu mình chỉ là người “tạm”.
Mẹ chồng tôi – bà Thanh – là người phụ nữ sắc sảo, giàu có và đầy toan tính. Bà từng nói với người ngoài:
— Tôi cưới con bé này vì Hoàng nó cứ khăng khăng, chứ tôi thì chẳng ưng con dâu xuất thân nhà quê.
Sau cưới, tôi sinh con trai đầu lòng. Hoàng đi công trình xa suốt, nhà chỉ còn tôi, bà và con nhỏ. Tôi vừa đi làm vừa trông con, nhiều lúc mệt rã rời. Nhưng tôi chưa từng oán trách. Tôi nghĩ chỉ cần sống tử tế, mọi người sẽ dần hiểu.
Cho đến một chiều chủ nhật, tôi về nhà sau ca trực, thấy bà Thanh ngồi đợi sẵn ở phòng khách, trước mặt là một xấp tiền buộc gọn ghẽ.
Bà nói chậm rãi, từng từ như nhát dao cắt vào da thịt:
— Đây là 200 triệu. Cô ký vào giấy này, để lại thằng bé cho nhà tôi nuôi. Tôi sẽ cưới vợ khác cho Hoàng. Thứ nhà quê như cô không xứng.
Tôi chết lặng.
— Mẹ… con là vợ anh Hoàng. Chúng con chưa ly hôn. Mẹ không có quyền…
Bà ném tờ giấy về phía tôi:
— Cô tưởng sống trong nhà này mà không có tôi là được chắc? Nó nghe lời mẹ đấy. Nó về rồi. Giờ đang ở trên gác.
Tôi chạy lên. Hoàng ngồi đó, im lặng, không nhìn tôi.
— Anh nói gì đi! Em là vợ anh! Con em đang ngủ kìa, nó là con anh!
Anh quay sang, ánh mắt mệt mỏi:
— Em biết anh bị kẹt giữa mẹ và em mà. Chuyện ly hôn… em ký đi, rồi muốn bao nhiêu tiền mẹ cũng lo…
Tôi đứng đó, nước mắt không chảy được. Một sự xúc phạm đến tận cùng.
Tôi bế con rời đi trong đêm. Tay trắng. Không một lời từ biệt. Nhưng đầu ngẩng cao.
Bởi tôi biết – mình mất một người chồng hèn nhát, nhưng giữ được phẩm giá. Và thằng bé – sẽ lớn lên không cần những đồng tiền lạnh ngắt ấy, mà bằng tình thương và sự kiêu hãnh từ người mẹ… bị gọi là “thứ nhà quê”.