×
×

Số tiền dưỡng già tôi để dành – khoản tiền tôi dự định sống qua ngày khi về già – đã bị Linh rút ra, đưa hết cho em trai làm sính lễ cưới vợ

Tôi tìm thấy Linh trong một buổi chiều mưa, một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi bên lề đường, quấn trong tấm chăn rách, khóc ngằn ngặt giữa cơn gió lạnh. Không chồng con, không người thân, tôi quyết định mang con bé về, đặt tên là Linh – mong cuộc đời nó sẽ nhẹ nhàng như ánh sáng. Tôi làm việc quần quật, từ bán hàng rong đến làm giúp việc, chỉ để nuôi Linh khôn lớn. Mỗi đêm, nhìn con bé ngủ say, tôi tự nhủ mọi cực khổ đều đáng giá.

Linh thông minh, học giỏi. Tôi dành dụm từng đồng, cho con bé học trường tốt, mua sách vở, thậm chí thuê gia sư khi cần. Ngày Linh nhận được thư trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng, tôi ôm con bé mà khóc. “Mẹ tự hào về con,” tôi nói, dù trong lòng biết mình chẳng phải mẹ ruột. Với tôi, Linh là tất cả.

Năm Linh học đại học năm thứ ba, một cặp vợ chồng giàu có tìm đến nhà. Họ tự xưng là cha mẹ ruột của Linh, nói rằng năm xưa vì nghèo khó, họ buộc phải bỏ con. Giờ đây, khi đã thành đạt, họ muốn chuộc lại sai lầm. Linh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt dao động. Tôi đau lòng, nhưng không muốn giữ con bé lại bằng sự ích kỷ. “Nếu con muốn, con có quyền chọn,” tôi nói, dù tim như vỡ.

Linh chọn ở lại với tôi, nhưng chỉ vài tháng sau, mọi thứ thay đổi. Một ngày, tôi phát hiện ngôi nhà tôi mua cho Linh chuẩn bị sau khi tốt nghiệp đã được sang tên cho cậu em trai mà cha mẹ ruột Linh mới nhận về. Chiếc xe tôi dành dụm mua để Linh tiện đi lại cũng được chuyển cho cậu ta. Tệ hơn, số tiền dưỡng già tôi để dành – khoản tiền tôi dự định sống qua ngày khi về già – đã bị Linh rút ra, đưa hết cho em trai làm sính lễ cưới vợ.

Tôi sững sờ, gọi Linh về đối chất. Con bé đứng trước mặt tôi, nước mắt lăn dài, giọng run rẩy: “Mẹ… hai người không phải cha mẹ ruột của con, thì làm sao hiểu được tình cảm máu mủ ruột thịt.” Tôi như chết lặng. Bao năm yêu thương, hy sinh, hóa ra không bằng sợi dây huyết thống mà Linh chỉ vừa tìm lại.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi lục lại chiếc hộp cũ, nơi tôi giữ vài kỷ vật của Linh từ ngày còn bé: tấm chăn rách, chiếc vòng tay bằng nhựa rẻ tiền, và một mẩu giấy nhỏ được gấp gọn trong túi áo của con bé khi tôi tìm thấy nó. Tôi chưa từng mở mẩu giấy ấy, vì nghĩ nó chẳng quan trọng. Nhưng giờ, trong cơn tuyệt vọng, tôi run rẩy mở ra.

Trên mẩu giấy, nét chữ nguệch ngoạc viết: “Con bé tên Linh, sinh ngày 15/3. Cha mẹ mất trong vụ tai nạn, không còn người thân. Xin ai nhặt được hãy chăm sóc nó.”

Tôi ngã quỵ. Cha mẹ ruột của Linh đã chết từ lâu. Những người tự xưng là cha mẹ con bé… họ là ai? Tôi vội tìm Linh, nhưng con bé đã rời khỏi thành phố, đi cùng “gia đình ruột thịt” của mình. Tôi đến gặp một người bạn làm cảnh sát, nhờ điều tra. Sự thật dần hé lộ: cặp vợ chồng kia là một nhóm lừa đảo, chuyên lợi dụng những đứa trẻ mồ côi để chiếm đoạt tài sản. Họ đã tiếp cận Linh, dựng lên câu chuyện huyết thống, thao túng con bé bằng những lời hứa hẹn về một gia đình hoàn hảo.

Tôi tìm Linh khắp nơi, nhưng khi gặp lại, con bé đã thay đổi. Linh nhìn tôi với ánh mắt xa lạ, như thể tôi là kẻ lừa dối. “Con không muốn nghe gì nữa,” Linh nói, rồi quay đi. Tôi đứng đó, giữa trời mưa, như ngày tôi tìm thấy con bé hai mươi năm trước. Nhưng lần này, tôi không còn sức để nhặt Linh lên nữa.

Twist: Những người tự xưng là cha mẹ ruột của Linh không chỉ lừa Linh, mà còn lừa cả tôi – người mẹ nuôi từng nghĩ mình hiểu rõ con bé hơn bất kỳ ai. Hóa ra, tình cảm, dù là máu mủ hay không, đều mong manh trước sự dối trá. Và tôi, người từng tin rằng tình yêu của mình đủ để vượt qua mọi ranh giới, cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News