Tôi nhận được cuộc gọi từ bà vào một buổi chiều muộn, khi đang thử váy cưới trong một studio nhỏ gần hồ Tây.
Giọng bà vẫn vậy — khẽ khàng nhưng cương quyết:
— Mai con rảnh không? Mẹ muốn gặp. Có chuyện quan trọng.
“Mẹ”, trong cách tôi gọi, là mẹ chồng cũ. Người đã từng yêu quý tôi như con gái, rồi lạnh nhạt đến mức không cả tiễn tôi ra khỏi cánh cổng nhà họ ba năm trước.
Tôi đến quán cà phê bà hẹn. Một nơi yên tĩnh, sang trọng, ấm màu gỗ nâu và mùi hoa nhài phảng phất. Bà ngồi sẵn ở đó, gọn gàng trong chiếc áo khoác nhạt màu, trước mặt là một túi giấy đặt ngay ngắn.
Chúng tôi không nói gì trong vài phút đầu, chỉ nhấp trà, nhìn nhau như hai người dưng có duyên gặp lại.
— Mẹ nghe tin con sắp lấy chồng — bà mở lời.
Tôi gật đầu. Không né tránh. Chuyện ấy cũng chẳng còn gì phải giấu.
— Mẹ mừng cho con. Thật lòng.
Tôi siết tay dưới gầm bàn. Câu nói ấy, nếu đến sớm hơn vài năm, có lẽ đã khiến tôi bật khóc. Nhưng giờ thì không. Tôi chỉ im lặng chờ bà tiếp.
Bà đẩy túi giấy về phía tôi.
— Trong đó là hai tỷ. Mẹ chuyển khoản cũng được, nhưng mẹ nghĩ đưa tận tay con sẽ rõ ràng hơn.
Tôi sững người. Không phải vì số tiền — mà vì sự xuất hiện đột ngột và đường đột của nó.
— Ý mẹ là…?
Bà nhìn tôi, ánh mắt giăng mờ một lớp nước trong veo.
— Là quà cưới. Nhưng cũng là một lời đề nghị. Mẹ xin con… đừng cắt đứt liên lạc với Bon.
Bon là con trai tôi. À không… là con của tôi và chồng cũ. Sau khi ly hôn, tôi nhận nuôi con, mang họ mẹ, dọn ra sống riêng, và cắt đứt hoàn toàn với gia đình chồng cũ. Không phải vì thù hận, mà vì mệt mỏi. Suốt những năm tháng làm dâu, tôi từng nghĩ mình được yêu thương, cho đến khi chồng tôi ngoại tình và mẹ anh chọn cách im lặng. Sự im lặng ấy mới là nhát dao sau cùng, kết thúc mọi thứ giữa tôi và gia đình ấy.
Bà thấy tôi im, vội nói:
— Mẹ biết mẹ sai. Sai vì đã để mặc con một mình chịu đựng khi mọi thứ vỡ ra. Nhưng Bon… thằng bé là cháu nội duy nhất của mẹ. Mẹ không cầu xin gì ngoài việc được gặp nó đôi khi, được mua cho nó bộ đồ, cái bánh, đưa nó đi chơi một ngày nào đó.
Tôi nuốt nước mắt vào trong. Câu “hai tỷ để mua lại quyền làm bà” lấp ló nơi cuống họng, nhưng tôi không thốt ra.
Bà không dùng tiền để ép tôi. Tôi biết chứ. Ánh mắt bà run rẩy, tay bà khẽ nắm lại như sợ mình sẽ bị từ chối. Một người từng có cả gia đình trong tay, giờ ngồi đây, dùng tiền như một lời xin lỗi chậm trễ.
— Con không cần tiền — tôi nói, chậm rãi — Nhưng con cũng không muốn thằng bé lớn lên với những hỗn độn từ quá khứ. Con sợ nó nhớ lại cảnh bố mẹ nó cãi nhau, hay hỏi vì sao bà nội lại biến mất.
Bà gật đầu, thở dài.
— Mẹ không cần nó biết mẹ là bà nội. Gọi là cô cũng được. Chỉ cần thỉnh thoảng được nhìn thấy nó… là đủ rồi.
Câu nói ấy khiến tôi vỡ vụn.
Tối đó, tôi về nhà, ngồi trước phòng con, nhìn thằng bé đang ngủ say, tay vẫn ôm chặt con hổ bông. Bất giác tôi nhớ lại cái Tết cuối cùng trước khi ly hôn — khi mẹ chồng ngồi dạy Bon gói bánh chưng, còn nó ngồi líu lo kể chuyện đi học. Giữa những ngày tôi tưởng như mình bị bỏ rơi, hóa ra cũng có một người khác âm thầm rơi vào khoảng trống.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho bà.
— Chiều nay, con rảnh. Cô có muốn đón Bon đi ăn kem không?
Đầu dây bên kia lặng mấy giây. Rồi bật lên tiếng nức nhỏ như gió lướt qua ống sáo.
Tôi không cầm hai tỷ. Tôi trả lại túi giấy, nói một câu nhẹ như không:
— Có những điều không cần tiền cũng có thể bắt đầu lại.
Và bà nắm tay tôi, như ngày xưa bà từng nắm lần đầu tôi gọi bà là “mẹ”. Nhưng lần này, không phải để giữ lại một nàng dâu, mà để xin được làm lại — từ vai cô khách đến thăm đứa bé không mang họ mình, nhưng đã in hằn trong tim mình suốt những năm tháng cô đơn nhất.