×
×

Chị gái bỏ t/rố/n vì mang thai với người khác, cô em gái được cả gia đình é/p làm thế thân, nhưng cuối cùng, chính cô lại bỏ chạy giữa nghi thức hôn lễ vì phát hiện ra điều ch/ấn động

Cả làng xôn xao khi nhà ông bà Hà chuẩn bị gả con gái lớn – Diễm – cho một gia đình danh giá bậc nhất vùng: nhà ông bà Thức, với người con trai duy nhất tên Quân, du học Úc về, điển trai, trầm tính, lại đứng tên hai công ty.

Nhưng hai ngày trước lễ cưới, Diễm bỏ trốn. Không để lại lời nào, chỉ có một tờ siêu âm thai nhi giấu trong ngăn tủ và một mẩu giấy nguệch ngoạc: “Con xin lỗi. Con không thể sống thay người khác được.”

Ông Hà giận tím mặt. Mẹ khóc vật vã. Nhưng nhà trai thì đã phát thiệp, nhà gái thì đã nhận tiền sính lễ. Bà Hà hoảng loạn, quay sang nắm chặt tay cô con gái thứ hai – An, mới 19 tuổi:

“Con phải thế chỗ chị con. Nhà họ không biết mặt Diễm. Cứ mặc váy cưới, che khăn voan là xong. Cứu cả nhà lần này, mẹ hứa sẽ không bắt con nữa.”

An chết lặng. Cô không yêu Quân, thậm chí chưa từng gặp anh. Nhưng ánh mắt cầu khẩn của cha mẹ, gánh nặng danh dự, và cả sự sợ hãi mơ hồ khiến cô gật đầu.

Lễ cưới diễn ra đúng hẹn. Cô dâu khoác váy trắng, che mặt bằng lớp khăn voan mờ mịt. Người dân xì xào vì vẻ đẹp dịu dàng, đôi mắt ướt của cô dâu. Họ đâu biết, cô đang sống thay cho một người đã trốn chạy vì cái thai trong bụng.

Quân nắm tay cô, nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc lạnh. Có điều gì đó trong anh khiến cô thấy… bất an. Không giống một người vừa rước vợ. Không có chút háo hức, chỉ có im lặng.

Đến nghi thức cuối cùng – khi chú rể chuẩn bị vén khăn voan – đột nhiên Quân cúi sát tai cô, thì thầm:
“Em không phải Diễm.”

An cứng đờ.

Anh lặp lại, nhỏ hơn:
“Em là An. Em thay chị vì Diễm mang thai với thằng Đạt – người làm vườn.”

Cô quay phắt sang anh, mắt tròn sợ hãi.

Sao anh biết?!

Quân nhìn thẳng vào mắt cô. Lạnh như nước đá.

“Tôi biết từ trước lễ cưới một tuần. Chính tôi thuê người theo dõi Diễm. Tôi cũng biết… đứa bé đó không phải của tôi.”

An thì thào:
“Vậy… tại sao còn tổ chức cưới?”

Quân cười nhạt:
“Vì tôi cần một cô dâu. Không quan trọng là ai.”

Đúng lúc ấy, người quản lễ hô:
“Mời chú rể vén khăn cô dâu.”

An lùi một bước. Tim đập loạn.

Không phải vì sợ lộ. Mà vì… cảm giác đang bước vào một cái bẫy.

Cô lao ra khỏi lễ đường, chạy trong tiếng ồn ào hoảng hốt. Váy cưới vướng víu, đầu óc quay cuồng. Nhưng cô biết chắc một điều: mình phải thoát.


Một tuần sau, An ở ẩn trong nhà người dì xa trên thành phố. Cô đọc báo, mạng xã hội — chẳng thấy ai nhắc gì về đám cưới vỡ lở. Nhưng một tin nhỏ trên mục thời sự địa phương khiến cô rùng mình:

“Phát hiện thi thể nam giới cháy đen trong một trang trại bỏ hoang. Nạn nhân được xác định là Đạt – người từng làm vườn cho gia đình ông Hà.”

An ngã khuỵu. Tay run lẩy bẩy.

Đêm đó, cô nhận được một bưu phẩm không tên. Bên trong là một chiếc USB và mảnh giấy viết tay:
“Chị cô đã chết từ 10 ngày trước. Đừng quay về.”

Cô bật khóc. Mở USB ra: là đoạn video quay lại cảnh Diễm bị ép thuốc ngủ, bị đưa đi trong đêm. Và hình ảnh Quân… đứng nhìn từ xa, mặt không cảm xúc.

Cuộc hôn nhân đó chưa từng có cô dâu tên Diễm. Cũng chẳng hề có chú rể đang yêu. Chỉ có một màn kịch – để che giấu tội ác.

Cái thai của Diễm, cái chết của Đạt, và sự biến mất của chị gái… tất cả đều bị “xử lý” để bảo vệ danh dự dòng họ.

An nắm chặt mảnh giấy. Cô biết: mình không chạy trốn nữa. Nhưng lần này, cô không quay lại để làm dâu, mà để vạch trần một gia đình tưởng chừng danh giá — nhưng mục ruỗng từ bên trong.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News