Bữa cơm chiều đang dở dang thì Huy xuất hiện trước cổng. Bụi đỏ phủ vai áo, hai tay xách hai vali, chân lấm tấm bùn. Nhưng điều khiến ông bà Duy — bố mẹ Huy — đánh rơi cả đũa, lại không nằm ở cái dáng vẻ ấy.
Mà là ở phía sau.
Ba cô gái. Ba bụng bầu.
Và cả ba cùng lúc ngẩng đầu, đồng thanh:
“Cháu chào hai bác ạ!”
Ông Duy nghẹn cà họng. Bà Duy trố mắt.
Còn Huy, sau một giây hít sâu, bước lên bậc hiên, dõng dạc nói như tuyên ngôn độc lập:
“Con muốn cưới cả ba em!”
Không khí đặc quánh lại. Cả khu biệt thự yên như tờ.
Huy là niềm tự hào của dòng họ. Học giỏi từ bé, đại học xuất sắc, lại vừa đẹp trai vừa ngoan hiền. Khi Huy đăng ký đi tình nguyện ở bản Mộc — một vùng cao xa xôi giáp Lào, ai cũng vỗ tay khen: “Thằng bé vừa có tài lại có tâm.” Ai mà ngờ được, chỉ sau ba tháng, nó về dắt ba cô con gái đang… “ngót nghét” tháng thứ ba.
Bà Duy ngất.
Ông Duy không ngất, nhưng suýt ném luôn cái ấm trà vào mặt thằng con.
Huy thì vẫn bình thản. Vừa đấm lưng cho mẹ, vừa kể:
“Con vào bản thấy các em ấy khó khăn quá. Một em bị bố mẹ bán, một em mồ côi, một em bị người làng ép gả. Con… thương, rồi ở cạnh. Rồi… ai cũng dính.”
“Trời đất ơi!!” – bà Duy vùng dậy như chưa từng ngất.
Huy cúi đầu.
“Nhưng con không trốn tránh. Con muốn cưới. Cưới cả ba.”
Ông Duy gầm lên:
“Con tưởng nhà này là phim cổ trang à?! Hay con định mở hậu cung?!”
Cô gái thứ nhất khóc. Cô thứ hai nắm tay Huy, gật đầu. Cô thứ ba ngượng nghịu, lén liếc vào gương đồng hồ treo tường, như chưa tin đây là nhà mặt phố Hà Nội chứ không phải lán gỗ lợp cỏ tranh.
Tin lan nhanh như gió. Họ hàng đến đủ, người chỉ trỏ, kẻ bán tín bán nghi.
“Không lẽ nó… giỏi dữ vậy?”
“Hay là bị lừa, mấy cô kia biết nó nhà giàu?”
“Bụng ba đứa đúng bằng nhau. Có khi… trùng hợp thật?”
Trong khi cả họ bàn ra tán vào, chỉ có ông Duy là lặng lẽ, đêm đêm ngồi uống rượu một mình. Còn Huy vẫn đều đặn đưa ba cô đi khám thai, dạy ba cô tiếng Việt, thậm chí còn xin bà Duy dạy họ nấu ăn.
Một hôm, ông Duy gọi Huy lên phòng làm việc.
“Con nói thật. Có chắc cả ba cái thai đều là… của con?”
Huy gật.
Ông thở dài, mở ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy tờ.
“Đây là kết quả xét nghiệm ADN.”
Huy giật mình.
Ông nhìn thẳng vào mắt con trai, giọng nghiêm mà buồn:
“Chỉ có một đứa bé mang gen nhà mình. Hai đứa còn lại… không phải.”
Huy tái mặt. Nhưng rồi anh nói, chậm mà rõ ràng:
“Con biết. Con làm xét nghiệm trước rồi. Nhưng con không bỏ được. Bọn họ cần con. Mà con… cũng thương cả ba.”
Ông Duy lặng đi. Một lúc sau, ông cười nhạt:
“Thì ra con không dại. Mà con điên.”
Câu chuyện chưa kịp lắng xuống thì một điều bất ngờ khác xảy ra.
Một đoàn xe từ bản Mộc đỗ xịch trước cổng nhà. Dẫn đầu là cụ Pả — trưởng bản. Theo sau là dân làng, già trẻ, lớn bé, người xách quà, người ôm nải chuối.
Cụ Pả tiến tới, bắt tay ông Duy, giọng dõng dạc:
“Con trai ông tốt lắm! Ở bản, nó không chỉ giúp ba cô gái ấy. Nó dựng lại lớp học bị sập, đào giếng, cứu đứa nhỏ suýt chết đuối, dạy trẻ con học chữ. Cả bản biết ơn!”
Ông Duy chết lặng.
Sau đó, cụ Pả quay sang Huy, rồi ba cô gái. Cụ cười hóm hỉnh:
“Còn ba cái bụng này, thiệt tình… chỉ có một cái là thật. Hai cái còn lại là… tụi nó nhét vải. Tụi nó thi nhau đòi theo nó về Hà Nội, nên mới nghĩ ra trò ấy.”
Một khoảng lặng. Rồi cả sân cười ồ.
Huy ú ớ nhìn ba cô gái. Họ đỏ mặt, gật đầu. Một cô bẽn lẽn nói:
“Bọn em biết mình không xứng… nên mới… bịa. Nhưng tụi em thương anh Huy thiệt lòng.”
Ông Duy nhìn con, rồi nhìn ba cô gái đang cúi gằm mặt, bỗng thở dài.
“Cưới thì không thể cưới cả ba. Nhưng nếu một đứa nào thật lòng… thì nhà này cũng không thiếu cửa để mở.”
Câu nói ấy, như vỡ tan lớp băng mấy tháng trời. Bà Duy chạy vào, ôm lấy Huy, rồi ôm cả ba cô gái.
Còn Huy, lần đầu tiên sau ba tháng, bật cười khoái trá:
“Vậy con chọn một. Hai em còn lại… ở lại làm phù dâu cho anh chị nhé!”