×
×

Chiếc vali cũ của bố phát ra tiếng động cùng mùi hương lạ lùng, tôi tìm cách phá khóa và phát hiện ra sự thật kinhhoang

Mưa lất phất rơi ngoài hiên, tiếng lộp độp trên mái tôn như một giai điệu buồn bã, lặp đi lặp lại. Ngôi nhà cũ kỹ của bố mẹ tôi nằm lọt thỏm giữa con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn đường chỉ vừa đủ hắt lên những mảng tường loang lổ. Bố tôi đã ra đi được ba tháng, để lại một khoảng trống không lời trong lòng tôi. Mẹ tôi, từ ngày đó, như người mất hồn, chỉ lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ra khoảng sân nhỏ với cây mận già cỗi. Tôi, đứa con trai duy nhất, mang trong mình cảm giác bất lực, chẳng biết làm gì để xoa dịu nỗi đau của mẹ, hay chính mình.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng căn gác mái, tôi quyết định lên đó dọn dẹp. Căn gác bụi bặm, đầy những thùng carton mục nát và đồ đạc cũ kỹ. Trong góc khuất, dưới lớp bụi dày, tôi phát hiện một chiếc vali da cũ, rỉ sét bám chặt trên ổ khóa. Nó không giống bất kỳ món đồ nào tôi từng thấy trong nhà. Bề mặt vali sờn rách, nhưng vẫn toát lên vẻ gì đó bí ẩn, như thể nó đang giữ kín một câu chuyện mà tôi chưa từng được nghe.

Tôi mang chiếc vali xuống phòng khách, đặt nó lên bàn. Mẹ nhìn thấy, thoáng chút giật mình, nhưng rồi bà chỉ lắc đầu, nói: “Đồ cũ của bố con thôi, để đó đi.” Nhưng ánh mắt mẹ, một thoáng hoang mang, khiến tôi không thể bỏ qua. Đêm đó, khi tôi nằm trên giường, một âm thanh lạ lùng vang lên từ phòng khách – tiếng kim loại cọ vào nhau, như thể ai đó đang cố mở chiếc vali. Tôi bật dậy, tim đập thình thịch, nhưng khi chạy ra, mọi thứ vẫn yên ắng. Chỉ có chiếc vali nằm đó, im lìm như đang thách thức.

Những đêm sau, tiếng động ấy cứ lặp lại, lúc thì như tiếng thì thầm, lúc lại như tiếng gõ nhẹ. Tôi bắt đầu mất ngủ, đầu óc quay cuồng với những câu hỏi. Chiếc vali chứa gì? Tại sao mẹ lại né tránh? Cuối cùng, tôi không chịu nổi. Một buổi sáng, khi mẹ ra chợ, tôi lấy búa và đục, quyết định phá ổ khóa. Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, và tôi mở nắp vali, hơi thở nghẹn lại.

Bên trong không phải vàng bạc hay tài sản gì giá trị, mà là một xấp thư được buộc cẩn thận bằng dải ruy băng đỏ đã phai màu. Những lá thư viết tay, nét chữ mềm mại, đầy cảm xúc. Tôi lật giở từng trang, tim như thắt lại. Những lời yêu thương nồng nàn, những tâm sự sâu sắc, nhưng không một dòng nào nhắc đến tên mẹ. Người nhận thư là một cái tên xa lạ: Minh Thư. Cùng với xấp thư là một tấm ảnh cũ, chụp một người phụ nữ trẻ, đôi mắt trong veo nhưng phảng phất nỗi buồn. Cô ấy đẹp, đẹp theo cách khiến người ta không thể quên.

Tôi cầm tấm ảnh, lòng rối bời. Bố tôi chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ người phụ nữ nào ngoài mẹ. Vậy Minh Thư là ai? Tại sao bố giữ những lá thư này, và tại sao chúng lại bị khóa chặt trong chiếc vali? Tôi quyết định phải tìm ra sự thật. Trong một lá thư, tôi thấy một địa chỉ cũ, nằm ở một thị trấn nhỏ cách thành phố vài giờ đi xe. Không suy nghĩ nhiều, tôi gói tấm ảnh và xấp thư, lên xe, hướng về nơi ấy.

Thị trấn nhỏ hiện ra với những con đường lặng lẽ, những ngôi nhà mái ngói đỏ au. Địa chỉ trong thư dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ, tường sơn màu xanh nhạt, trước sân là một giàn hoa giấy rực rỡ. Tôi gõ cửa, tim đập mạnh. Một người phụ nữ trạc năm mươi, tóc điểm bạc, mở cửa. Đôi mắt cô ấy, dù đã in dấu thời gian, vẫn giống hệt đôi mắt trong tấm ảnh. Minh Thư.

Tôi giới thiệu mình, nói về chiếc vali và những lá thư. Minh Thư mời tôi vào, giọng nói dịu dàng nhưng đầy cẩn trọng. Cô pha trà, đặt tách xuống bàn, rồi mới chậm rãi kể. “Cậu giống ông ấy,” cô nói, mắt nhìn xa xăm. “Giống bố cậu, từ ánh mắt đến cái cách cậu ngồi.”

Câu chuyện của Minh Thư như một cuốn sách cũ, mở ra những trang mà tôi chưa từng biết. Hóa ra, trước khi gặp mẹ tôi, bố tôi đã từng kết hôn. Minh Thư là vợ đầu tiên của bố, người mà ông yêu say đắm trong những năm tháng thanh xuân. Họ cưới nhau khi cả hai còn trẻ, sống trong một căn nhà nhỏ ở thị trấn này. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Minh Thư không thể có con, và áp lực từ gia đình bố khiến cuộc hôn nhân của họ rạn nứt. Một ngày, bố tôi rời đi, để lại Minh Thư với những lá thư ông viết nhưng không bao giờ gửi. Ông hứa sẽ quay lại, nhưng rồi không bao giờ làm được. Minh Thư, sau nhiều năm, cũng chọn cách sống lặng lẽ, không oán trách.

Tôi ngồi đó, chết lặng. Bố tôi, người đàn ông tôi luôn ngưỡng mộ vì sự tận tụy với gia đình, hóa ra từng có một quá khứ khác. Tôi hỏi Minh Thư tại sao không giữ liên lạc, tại sao không tìm bố. Cô mỉm cười buồn: “Ông ấy đã chọn gia đình mới. Tôi không muốn làm phiền. Nhưng có lẽ, ông ấy giữ chiếc vali vì không muốn quên tôi hoàn toàn.”

Tôi trở về nhà, lòng nặng trĩu. Mẹ đang ngồi ở phòng khách, ánh mắt vẫn hướng ra cây mận ngoài sân. Tôi kể lại tất cả, từ chiếc vali đến Minh Thư. Mẹ im lặng rất lâu, rồi mới nói, giọng run run: “Mẹ biết. Bố con từng kể, nhưng mẹ không muốn con biết. Mẹ sợ con sẽ nghĩ khác về bố.”

Tôi sững sờ. Hóa ra mẹ đã biết, nhưng chọn giữ kín, để bảo vệ hình ảnh của bố trong mắt tôi. Tôi ôm mẹ, nước mắt lặng lẽ rơi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra tình yêu của mẹ không chỉ là sự hy sinh, mà còn là sự tha thứ lớn lao. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

Đêm đó, khi tôi sắp xếp lại xấp thư, một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ một phong bì. Đó là một lá thư khác, nét chữ của bố, nhưng viết cách đây chỉ vài năm. Thư không gửi cho Minh Thư, mà là cho mẹ tôi. Trong đó, bố viết: “Anh xin lỗi vì đã không nói hết sự thật. Anh giữ chiếc vali không phải vì còn yêu Minh Thư, mà vì anh muốn nhắc mình rằng anh đã từng làm tổn thương một người. Anh không muốn lặp lại sai lầm ấy với em và con.”

Lá thư ấy khiến tôi bật khóc. Bố tôi, dù không hoàn hảo, đã cố gắng chuộc lỗi theo cách của mình. Chiếc vali không chỉ là một bí mật, mà là một lời nhắc nhở về những sai lầm và tình yêu mà bố dành cho chúng tôi. Tôi mang lá thư cho mẹ đọc. Mẹ mỉm cười, lần đầu tiên sau ba tháng, nụ cười ấy sáng lên như ánh nắng ban mai.

Sáng hôm sau, tôi mang chiếc vali lên gác mái, nhưng không khóa lại. Tôi để nó nằm đó, như một phần của câu chuyện gia đình tôi – không hoàn hảo, nhưng đầy yêu thương. Và trong lòng tôi, bố vẫn là người đàn ông tôi yêu quý, với tất cả những bí mật và sự chân thành của ông.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News