×
×

Cô giáo Thảo về làng chưa bao lâu đã có bầu, sau đó cứ cách 1 năm cô lại bầu 1 lần, trai trẻ trong làng mừng vui ra mặt

Cô Thảo về làng dạy học năm ấy, trời còn nồm ẩm. Người mảnh mai, giọng nhẹ, mắt lúc nào cũng như đang cười. Làng Chu vốn chỉ có một trường tiểu học, ba lớp học chắp vá, trẻ con gọi cô là “cô giáo thành phố”, bà con thì xì xào: “Tốt nghiệp đại học sư phạm mà xin về cái làng heo hút này làm gì, khéo có chuyện…”

Mà đúng là có chuyện thật.

Chưa đầy nửa năm sau, cô giáo Thảo có bầu.

Không cưới hỏi. Không ai biết bố đứa bé là ai. Nhưng cô vẫn dạy bình thường, vẫn nhẹ nhàng, vẫn cười. Khi cái bụng lộ rõ, dân làng mới ngớ người — không ai dám đụng vào điều tiếng, vì cô vẫn sống đoan chính, lễ phép, và… đứa trẻ sinh ra trắng trẻo, xinh như thiên thần.


Chuyện chưa hết ở đó.

Một năm sau, cô giáo Thảo lại có bầu.

Rồi năm tiếp theo, vẫn vậy.

Mỗi năm một đứa. Mỗi đứa lại xinh hơn, khỏe mạnh hơn. Dân làng ban đầu còn xì xào, sau thì trai trẻ lại tủm tỉm: “Không chừng mình là cha đứa thứ hai”, “Chắc cô Thảo thương tôi nhất”… Người thì khẳng định thấy cô đi chợ cùng mình, người thì quả quyết từng vào nhà cô uống nước.

Cô Thảo không nói gì. Cô vẫn dạy, vẫn sinh, vẫn nuôi từng đứa con một mình trong căn nhà nhỏ bên sườn đồi. Bọn trẻ con trong trường thì càng bám lấy cô. Ai cũng bảo: “Cô Thảo có mùi thơm lạ lắm, ở gần cô là không muốn rời.”


Chuyện bắt đầu rẽ hướng kỳ lạ từ đứa trẻ thứ tư.

Một hôm, lũ trẻ trong làng chơi trốn tìm ở bãi đất gần trường. Thằng Tý, học trò lớp cô Thảo, bảo nó thấy một cái hố sâu trong vườn nhà cô. Hỏi kỹ, nó nói:

“Con nghe tiếng con nít khóc, mà không phải em bé bình thường. Giống như… mấy tiếng mèo hoang, rít rít ấy.”

Người lớn nghĩ trẻ con tưởng tượng. Nhưng vài hôm sau, ông Tư — bảo vệ trường, đi qua nhà cô lúc nửa đêm thì khẳng định:

“Tôi thấy có ánh sáng xanh le lói sau nhà, rồi nghe tiếng cười khe khẽ. Mà không phải tiếng người.”


Rồi một ngày, cô Thảo xin nghỉ dạy.

Cả làng hoang mang. Người thì tiếc, người thì mừng. Nhưng không ai dám hỏi lý do.

Chỉ có thằng bé lớp năm tên Đạt kể lại:

“Hôm cuối cùng, cô ôm em thứ năm ra sân, bảo: ‘Con lớn nhanh, sắp đến lúc rồi.’”


Sau đó, người ta bắt đầu thấy những điều bất thường.

Các bé trai trong làng lần lượt lâm bệnh. Không sốt, không ho, chỉ mất sức, mệt mỏi, rồi nói mớ lúc ngủ:

“Con đi với cô Thảo… Cô gọi con… Cô thơm lắm…”

Đêm nọ, có một phụ nữ tỉnh ngủ vì thấy thằng con ba tuổi đứng giữa sân, nhìn lên núi, miệng cười dại.

Người làng bắt đầu sợ. Có người nghi ngờ cô Thảo làm bùa, làm ngải. Có người đòi lên phá nhà cô.

Nhưng khi họ kéo lên tới nơi, căn nhà trống trơn. Không có cô, không có trẻ con. Mà cả căn nhà như chưa từng có người sống. Cỏ mọc đầy, đồ đạc phủ bụi, không một dấu chân. Dưới bếp, chỉ còn duy nhất một cuốn sách viết bằng thứ chữ lạ, không ai đọc được.


Phải một tháng sau, người ta mới dám xuống cái hố sau vườn.

Trong hố có năm chiếc kén lớn, đã rỗng. Thành kén có vết rách như có thứ gì chui ra. Trên thành đất ẩm, in đầy những dấu vết nhỏ như bàn tay trẻ con, nhưng có móng dài và sắc.

Cũng từ đó, mỗi năm làng Chu lại mất tích một bé trai, đúng vào ngày sinh của những đứa con cô Thảo từng sinh.

Không ai dám nhắc tên cô nữa.

Nhưng những đứa trẻ còn nhớ. Mỗi khi đêm xuống, thằng Tý, thằng Đạt lại rùng mình, thì thầm:

“Cô Thảo… vẫn thơm lắm.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News