Con hẻm nhỏ dẫn vào nhà tôi luôn ồn ã tiếng người. Những buổi chiều, khi nắng vàng nhạt trải dài trên mái ngói, hàng xóm lại tụ tập, thì thầm to nhỏ về tôi – người phụ nữ 40 tuổi vẫn chưa chồng. “Con bé Hà, xinh xắn, học thức đàng hoàng, vậy mà sao lận đận thế?” Họ nói, giọng đầy thương hại, nhưng xen lẫn chút tò mò. Tôi nghe, chỉ cười nhạt, bước qua những ánh mắt dò xét, lòng tự nhủ: mình không cô độc, chỉ là chưa tìm được người phù hợp.
Mẹ tôi, tóc đã bạc gần nửa, thường thở dài mỗi khi dì Út – người dì út sắc sảo và lắm lời – đến nhà. Dì Út có tài biến mọi câu chuyện thành bài giảng đạo đức. “Chị Hai à, chị ăn ở thất đức, con cái mới khổ thế này. Hà nó 40 rồi, ai mà thèm rước? Coi chừng cô độc đến già!” Mẹ tôi chỉ im lặng, nhưng tôi thấy mắt bà đỏ hoe. Tôi nắm tay mẹ, thì thầm: “Mẹ đừng lo, con ổn mà.” Nhưng trong lòng, tôi không khỏi chạnh lòng. Dì Út, với cái miệng chẳng bao giờ buông tha ai, luôn khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ thất bại.
Ba tuần sau, một buổi chiều mưa lất phất, tôi lái chiếc Audi Q7 bóng loáng về nhà. Tiếng động cơ êm ru khiến cả con hẻm ngoái nhìn. Tôi bước xuống xe, váy áo chỉnh tề, tay trong tay với một người đàn ông lịch lãm, suit vest cắt may hoàn hảo. Anh là Minh, 45 tuổi, chủ tịch công ty nơi dì Út làm việc – một công ty con thuộc tập đoàn lớn. Minh mỉm cười, ánh mắt ấm áp, và tôi cảm nhận được sự tự tin chưa từng có khi bước vào nhà.
Mẹ tôi ngỡ ngàng, nhưng nụ cười rạng rỡ khi tôi giới thiệu Minh. “Đây là người yêu con, mẹ ạ.” Tôi nói, giọng cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng rộn ràng. Hàng xóm bắt đầu xì xào, những ánh mắt tò mò giờ chuyển thành ngưỡng mộ. Dì Út, được mời sang nhà ăn cơm, bước vào với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nhưng khi nhìn thấy Minh, dì cứng người. “Chủ tịch Minh?” Dì lắp bắp, khuôn mặt trắng bệch như vừa thấy ma. Minh gật đầu, lịch sự bắt tay dì, nhưng ánh mắt anh thoáng chút lạnh lùng mà chỉ tôi nhận ra.
Bữa cơm diễn ra trong không khí kỳ lạ. Dì Út, thường ngày nói như súng liên thanh, giờ chỉ ngồi im, tay run run cầm đũa. Tôi kể cho mẹ nghe về Minh, rằng chúng tôi gặp nhau tình cờ trong một hội thảo, rằng anh đã theo đuổi tôi suốt sáu tháng bằng sự chân thành và kiên nhẫn. Mẹ gật gù, mắt lấp lánh hạnh phúc. Nhưng dì Út, sau một lúc, không kìm được, buột miệng: “Hà, sao cháu không kể sớm? Dì… dì tưởng cháu…” Dì ngập ngừng, không dám nói hết câu. Tôi chỉ cười: “Dì tưởng con ế cả đời, phải không?”
Đêm đó, khi khách đã về, mẹ kéo tôi ra sân, hỏi nhỏ: “Hà, con với anh Minh nghiêm túc chứ? Mẹ thấy dì Út lạ lắm.” Tôi gật đầu, kể mẹ nghe một bí mật mà tôi giấu kín bao lâu nay. Minh không chỉ là chủ tịch công ty, mà còn là người từng bị dì Út đối xử tệ bạc. Cách đây mười năm, khi Minh còn là một nhân viên quèn, dì Út – lúc đó là trưởng phòng – đã vu oan cho anh ăn cắp tài liệu, khiến anh mất việc. Minh đã vươn lên, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng không bao giờ quên những lời sỉ nhục của dì. Khi biết tôi là cháu dì Út, anh đã do dự, nhưng tình yêu dành cho tôi mạnh hơn mọi hận thù.
“Vậy con định làm gì?” Mẹ hỏi, giọng lo lắng. Tôi mỉm cười: “Con chỉ muốn dì hiểu, lời nói có thể làm tổn thương người khác thế nào.” Nhưng đó chưa phải tất cả. Tôi không kể mẹ nghe một bí mật khác, một bí mật mà chính Minh cũng chưa biết.
Hôm sau, tôi đến công ty của Minh, mang theo một chiếc hộp nhỏ. Trong đó là một lá thư cũ, tìm thấy trong đống đồ mẹ dọn dẹp cách đây vài tháng. Thư không đề tên người gửi, nhưng nét chữ run rẩy, đầy đau đớn: Minh, chị xin lỗi vì đã hại em. Chị bị ép buộc. Nếu em còn sống, hãy tha thứ cho chị. Lá thư được viết cách đây mười năm, đúng thời điểm Minh bị đuổi việc. Tôi nghi ngờ, nhưng không dám chắc, rằng đó là thư của dì Út.
Tôi đưa thư cho Minh. Anh đọc, tay siết chặt, mắt đỏ hoe. “Hà, em biết ai viết cái này không?” Anh hỏi, giọng nghẹn lại. Tôi gật đầu, kể anh nghe về dì Út, về những lời cay nghiệt dì dành cho tôi và mẹ bao năm nay. Minh im lặng rất lâu, rồi nói: “Anh từng hận bà ấy. Nhưng nếu bà ấy thật sự hối hận, anh sẽ tha thứ.” Tôi ngạc nhiên, không ngờ Minh lại mềm lòng đến vậy.
Tối đó, tôi mời dì Út sangtravelsan, giọng run run: “Chị, em biết rồi. Chị đừng khóc nữa.” Tôi mỉm cười, đưa dì lá thư. Dì đọc, mắt ngân ngấn nước. “Hà, dì không xứng đáng được tha thứ,” dì nói, giọng vỡ vụn. “Dì đã làm sai, và dì sống trong ân hận bao năm nay.” Dì kể rằng hồi đó, bà bị một đối thủ cạnh tranh ép buộc vu oan cho Minh để loại anh khỏi công ty. Dì không dám đối mặt với anh, nên viết thư nhưng không gửi. Giờ đây, khi biết Minh là người yêu tôi, dì chỉ biết khóc, không thành tiếng, xin lỗi anh và tôi.
Tôi sững sờ. Dì Út, người luôn chỉ trích tôi, hóa ra cũng mang trong mình một bí mật đau đớn. Minh nắm tay tôi, nói: “Hà, hãy để quá khứ qua đi. Anh không muốn em mang gánh nặng này.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn một bí mật cuối cùng, điều tôi định sẽ tiết lộ vào đúng thời điểm.
Một tuần sau, tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà, mời cả Minh và dì Út. Trong không khí ấm cúng, tôi đứng dậy, lấy từ túi ra một chiếc nhẫn nhỏ – chiếc nhẫn cưới mà tôi tìm thấy trong hộp đồ cũ của mẹ. “Đây là món quà mẹ muốn gửi Minh,” tôi nói, giọng nghẹn ngào. “Mẹ nói, năm xưa mẹ cũng có lỗi với anh, vì đã không đứng ra bảo vệ anh khi dì Út vu oan.” Mẹ tôi, hóa ra, từng là đồng nghiệp của Minh, và bà luôn day dứt vì sự im lặng của mình.
Minh nhận chiếc nhẫn, mắt anh lấp lánh. Anh quỳ xuống, ngay trước mặt mọi người, và nói: “Hà, anh không hứa sẽ cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ cho em một gia đình. Làm vợ anh nhé?” Dì Út bật khóc, mẹ tôi cũng khóc, và tôi, trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, chỉ biết gật đầu, nước mắt lăn dài.
Chiếc Audi ngoài sân lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng ánh sáng thật sự là nụ cười của Minh và sự tha thứ mà chúng tôi dành cho nhau. Dì Út, từ hôm đó, không còn nói lời cay nghiệt. Bà trở nên dịu dàng hơn, như thể lá thư năm xưa đã giải thoát bà khỏi gánh nặng. Còn tôi, tôi không chỉ tìm được tình yêu, mà còn tìm thấy một gia đình – nơi quá khứ được chữa lành, và tương lai tràn đầy hy vọng.