×
×

Đang đi ăn với đối tác thì bỗng có 2 đứa trẻ sinh đôi chạy tới đồng loạt gọi tôi là ba rồi theo tôi rít rịt không rời

Ánh đèn chùm lấp lánh như những vì sao mắc kẹt trong lồng kính, chiếu sáng căn phòng tiệc của khách sạn Hoàng Gia. Tôi ngồi đối diện ông Hoàng, đối tác mới với nụ cười lịch thiệp và ánh mắt sắc sảo. Hợp đồng triệu đô nằm im trên bàn, chờ đợi cái gật đầu cuối cùng. Mọi thứ đều hoàn hảo: mùi nước hoa đắt tiền, tiếng ly rượu vang chạm nhau, và cả sự tự tin của tôi – một người đàn ông ba mươi lăm tuổi đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Nhưng có điều gì đó, như một cái gai nhỏ, cựa quậy trong lòng tôi, như thể tôi đang chờ đợi một điều chẳng thể gọi tên.

Tiếng cười trong trẻo bất chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Hai đứa trẻ, tầm năm sáu tuổi, tóc xoăn tít, đôi mắt to tròn như hai viên ngọc, chạy thẳng về phía tôi. Chúng mặc bộ đồ đôi màu xanh lam, chiếc nơ đỏ trên cổ áo khiến cả hai trông như búp bê bước ra từ cửa hàng đồ chơi. Trước khi tôi kịp phản ứng, chúng đồng thanh hét lên:
“Ba! Ba!”

Cả căn phòng như ngừng thở. Ông Hoàng ngẩng lên, lông mày nhướn cao đầy tò mò. Tôi cứng người, ly rượu trên tay suýt rơi. Ba? Tôi chưa từng có con, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc làm cha. Nhưng hai đứa trẻ chẳng màng đến sự ngỡ ngàng của tôi. Chúng lao tới, ôm chặt lấy chân tôi, miệng líu lo:
“Ba ơi, chơi với tụi con đi! Ba hứa rồi mà!”

Tôi bật cười, dù trong lòng rối như tơ vò. “Nhầm rồi, nhầm rồi, hai con!” Tôi xoa đầu chúng, cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt ông Hoàng vẫn dán chặt vào tôi, như muốn đào bới một bí mật. Tôi quỳ xuống, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hai đứa trẻ. “Ba của hai con đâu? Chắc đang chờ ở kia kìa!”

Nhưng chúng không chịu rời. Đứa bé gái nắm tay tôi, kéo về phía góc phòng nơi có một chiếc bàn nhỏ với mấy món đồ chơi. “Ba chơi với tụi con đi, chỉ một chút thôi!” Đứa bé trai thì lôi từ trong túi ra một chiếc máy bay giấy, dúi vào tay tôi. “Ba gấp máy bay đẹp lắm mà, gấp cho con nữa đi!”

Tôi liếc sang ông Hoàng, cố nở một nụ cười xin lỗi. “Trẻ con, chắc nhầm tôi với ai đó,” tôi nói, nhưng ông chỉ cười khẽ, nhấp một ngụm rượu. “Cứ chơi với chúng đi, anh Nam. Công việc để sau cũng được.”

Thế là tôi đành chiều. Tôi ngồi xuống sàn, gấp máy bay giấy, dạy hai đứa cách thổi bóng bay và cười đùa với chúng. Tiếng cười của chúng như một thứ ánh sáng, len lỏi vào những góc khuất trong tâm hồn tôi – những góc mà tôi đã khóa chặt từ lâu. Nhưng càng chơi, càng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi càng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Như thể tôi đã từng thấy chúng, ở đâu đó, trong một giấc mơ xa xôi.

Rồi một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc như lưỡi dao:
“Minh, Lan, lại đây với mẹ!”

Tôi ngẩng lên. Thời gian như ngừng trôi. Đứng trước mặt tôi là Hương – người phụ nữ tôi từng yêu đến điên dại, từng thề non hẹn biển, và cũng là người đã rời bỏ tôi sáu năm trước mà không một lời giải thích. Cô ấy đứng đó, vẫn đẹp như ngày nào, nhưng ánh mắt giờ đây mang một nỗi buồn sâu thẳm. Mái tóc dài buông xõa, chiếc váy xanh ôm lấy thân hình mảnh mai, và đôi tay đan chặt trước ngực như đang cố kìm nén điều gì.

“Hương?” Tôi bật ra tên cô, giọng lạc đi. Hai đứa trẻ buông tay tôi, chạy ùa về phía cô, nhưng ánh mắt chúng vẫn ngoảnh lại nhìn tôi, đầy lưu luyến.

“Anh… khỏe chứ?” Hương hỏi, giọng nhỏ nhưng rõ, như thể cô đã chuẩn bị sẵn câu nói này từ lâu.

Tôi đứng dậy, đầu óc quay cuồng. Sáu năm trước, Hương biến mất sau một đêm cãi vã. Tôi đã tìm cô khắp nơi, từ những con phố quen thuộc đến những thành phố xa lạ, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Tôi từng nghĩ cô đã tìm được hạnh phúc mới, hoặc tệ hơn, cô không còn trên đời này. Nhưng giờ đây, cô đứng đây, với hai đứa trẻ gọi tôi là ba.

“Chúng… là con anh?” Tôi hỏi, giọng run run.

Hương cắn môi, ánh mắt lảng tránh. “Anh Nam, chúng ta… cần nói chuyện.”

Hương dẫn tôi ra một góc khuất của khách sạn, nơi ánh đèn dịu hơn, và tiếng nhạc từ phòng tiệc chỉ còn là những âm thanh mơ hồ. Hai đứa trẻ được một cô bảo mẫu dẫn đi chơi, để lại tôi và Hương đối diện nhau, như hai kẻ xa lạ từng thân thuộc.

“Sáu năm trước, em không muốn bỏ anh,” Hương bắt đầu, giọng cô nghẹn lại. “Nhưng em không có lựa chọn. Em phát hiện mình mang thai ngay sau lần cãi vã đó. Em sợ… sợ anh sẽ không chấp nhận, sợ anh sẽ bị ràng buộc bởi một trách nhiệm không mong muốn.”

Tôi sững sờ. “Vậy nên em bỏ đi? Không một lời? Hương, em nghĩ anh là loại người như thế sao?”

Cô cúi đầu, những ngón tay xoắn chặt vào nhau. “Em sai rồi. Nhưng khi ấy, em chỉ muốn bảo vệ anh, và cả hai đứa trẻ. Em không muốn anh phải từ bỏ giấc mơ của mình vì một gia đình bất ngờ xuất hiện.”

Tôi bật cười chua chát. Giấc mơ? Sáu năm qua, tôi lao đầu vào công việc, xây dựng sự nghiệp, nhưng đêm nào cũng bị ám ảnh bởi hình bóng Hương. Tôi từng nghĩ mình đã quên, nhưng giờ đây, khi cô đứng trước mặt, tôi mới nhận ra trái tim mình chưa từng ngừng đau.

“Vậy tại sao hôm nay em lại để chúng gọi anh là ba?” Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Hương ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh nước. “Vì chúng đã lớn. Chúng bắt đầu hỏi về ba, và em… không thể tiếp tục nói dối. Em đưa chúng đến đây, biết anh sẽ có mặt. Em muốn anh gặp chúng, dù chỉ một lần.”

Tôi im lặng, cố tiêu hóa những gì vừa nghe. Hai đứa trẻ ấy, Minh và Lan, là con tôi. Máu mủ của tôi. Nhưng chúng đã lớn lên mà không có tôi, và Hương đã một mình gánh vác tất cả. Tôi muốn giận cô, muốn trách cô vì đã cướp đi cơ hội làm cha của tôi, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy, tôi chỉ thấy một người phụ nữ đã hy sinh quá nhiều.

“Anh muốn gặp chúng thường xuyên hơn,” tôi nói, giọng kiên định. “Anh muốn là một phần của cuộc đời chúng.”

Hương mỉm cười, một nụ cười vừa hạnh phúc vừa đau đớn. “Em không dám mong anh tha thứ, nhưng nếu anh muốn, em sẽ không ngăn cản.”

Đêm hôm đó, tôi trở về nhà với một tâm trạng hỗn loạn. Hình ảnh Minh và Lan, tiếng cười của chúng, và cả ánh mắt của Hương cứ bám lấy tôi. Tôi mở laptop, định tiếp tục công việc, nhưng tay tôi run run khi gõ. Hợp đồng triệu đô, ánh đèn chùm, tất cả giờ đây chỉ là những thứ phù phiếm. Tôi muốn gặp lại con mình, muốn bù đắp những năm tháng đã mất.

Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Hương. “Anh muốn đưa Minh và Lan đi công viên cuối tuần này. Em đi cùng được chứ?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi cô đáp: “Được, anh Nam. Cảm ơn anh.”

Cuối tuần, tôi đứng trước cổng công viên, lòng hồi hộp như một cậu trai mới lớn. Minh và Lan chạy ùa tới, ôm lấy tôi, miệng ríu rít kể về những chiếc xích đu và cầu trượt. Hương đứng phía sau, nụ cười dịu dàng nhưng vẫn mang chút e dè. Chúng tôi chơi đùa, ăn kem, và lần đầu tiên sau sáu năm, tôi cảm nhận được một gia đình – dù còn mong manh, nhưng chân thực.

Khi mặt trời lặn, Minh nắm tay tôi, hỏi nhỏ: “Ba sẽ ở với tụi con mãi mãi chứ?”

Tôi nhìn sang Hương, rồi nhìn vào đôi mắt trong veo của con. “Ba hứa,” tôi nói, dù biết rằng lời hứa ấy sẽ đòi hỏi cả đời tôi để thực hiện.

Nhưng điều bất ngờ nhất đến khi chúng tôi rời công viên. Hương đưa cho tôi một chiếc phong bì cũ, bên trong là một lá thư viết tay từ sáu năm trước. “Em viết nó, nhưng không đủ can đảm gửi,” cô nói.

Tôi mở thư, từng dòng chữ hiện ra như một nhát dao:
“Anh Nam, em xin lỗi. Em yêu anh, nhưng em phải rời xa để bảo vệ anh. Nếu một ngày nào đó anh đọc được những dòng này, hãy biết rằng em chưa từng ngừng yêu anh. Và nếu anh gặp các con, hãy yêu thương chúng thay phần của em.”

Tôi gấp lá thư lại, nước mắt chực trào. Hương đã không chỉ rời bỏ tôi, mà còn hy sinh cả tình yêu của cô để tôi có thể sống cuộc đời tôi muốn. Nhưng giờ đây, tôi biết mình muốn gì hơn cả: không phải hợp đồng triệu đô, không phải ánh đèn chùm, mà là gia đình nhỏ này, với Minh, Lan, và cả Hương – người phụ nữ tôi chưa bao giờ ngừng yêu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News