×
×

Đi từ thiện ở Thái Nguyên sau bão Yagi, tỷ phú gặp đứa trẻ gọi mình là “bố” mà anh chưa từng biết

Mưa vẫn rơi, dù cơn bão Yagi đã đi qua, để lại Thái Nguyên một màu xám xịt của bùn lầy và tan hoang. Trung, một doanh nhân thành đạt từ Hà Nội, đứng bên cửa sổ khách sạn nhỏ, nhìn dòng nước đục ngầu cuốn trôi những mảnh vỡ của cuộc sống. Anh đến đây không vì công việc, mà vì một lời hứa với chính mình: mang chút ánh sáng đến cho những người dân vùng lũ. Nhưng trong lòng Trung, có một khoảng trống mơ hồ, như thể chuyến đi này không chỉ là thiện nguyện, mà còn là hành trình tìm kiếm điều gì đó anh chưa từng hiểu rõ.

Trung, ở tuổi 42, là hình mẫu của sự thành công. Công ty bất động sản của anh đứng đầu thị trường miền Bắc, và cái tên Nguyễn Hoàng Trung luôn xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh. Nhưng đằng sau ánh hào quang, Trung là một người đàn ông cô đơn. Cuộc hôn nhân chóng vánh mười năm trước kết thúc không một lời giải thích, để lại anh với những câu hỏi không lời đáp. Từ đó, anh lao vào công việc, dùng tiền bạc và danh vọng để lấp đầy khoảng trống, nhưng không bao giờ đủ.

Cơn bão Yagi tàn phá miền Bắc, và khi hình ảnh những ngôi làng chìm trong nước lũ xuất hiện trên truyền hình, Trung cảm thấy một thôi thúc mãnh liệt. Anh tổ chức một đoàn từ thiện, mang theo thực phẩm, quần áo và tiền mặt, đích thân lái xe về Thái Nguyên – vùng đất anh chưa từng đặt chân tới. Nhưng khi đoàn xe lăn bánh qua những con đường ngập bùn, Trung không ngờ rằng chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc đời anh.

Tại một ngôi làng nhỏ ở huyện Đại Từ, Trung và đội tình nguyện viên tất bật phân phát hàng cứu trợ. Người dân, già trẻ lớn bé, xếp hàng trong mưa, ánh mắt vừa biết ơn vừa mệt mỏi. Trung lặng lẽ quan sát, trái tim anh nhói lên khi thấy những đứa trẻ run rẩy trong manh áo mỏng. Anh cúi xuống, đưa cho một cô bé chừng tám tuổi một chiếc áo ấm. Đôi mắt to tròn của cô bé nhìn anh, rồi bất ngờ, em nắm lấy tay anh, giọng run run: “Bố… bố ơi, bố đến rồi!”

Trung sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. Anh quỳ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô bé. “Cháu gọi chú là gì? Chú không phải bố cháu đâu.”

Nhưng cô bé lắc đầu, ôm chặt lấy tay anh, nước mắt lăn dài. “Bố! Cháu biết mà! Mẹ nói bố sẽ quay lại mà!”

Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào. Một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là bà của cô bé, vội vàng chạy tới, kéo đứa trẻ ra. “Tiểu Vy, đừng làm phiền chú! Xin lỗi anh, cháu nó nhầm người rồi.”

Trung đứng dậy, đầu óc quay cuồng. Tiểu Vy – cái tên ấy gợi lên một ký ức mơ hồ, nhưng anh không thể nắm bắt. Anh hỏi người phụ nữ: “Mẹ của cháu là ai? Tôi muốn gặp để làm rõ chuyện này.”

Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt né tránh. “Mẹ nó… mất rồi. Mất trong cơn bão vừa qua.”

Trung không thể rời làng ngay được. Anh ở lại, thuê một căn phòng nhỏ trong nhà dân, quyết tâm tìm hiểu sự thật. Tiểu Vy, cô bé gọi anh là “bố”, cứ bám lấy anh mỗi khi anh xuất hiện. Em kể những câu chuyện ngây ngô về mẹ, người mà em gọi là “mẹ Linh”, và về một người bố mà mẹ nói sẽ quay lại một ngày nào đó. Trung càng nghe, càng thấy bất an. Linh – cái tên ấy như một nhát dao khơi dậy ký ức về người vợ cũ của anh, người đã rời bỏ anh mười năm trước mà không một lời giải thích.

Anh tìm đến trưởng làng, một ông cụ khắc khổ nhưng tốt bụng. Sau vài câu hỏi dò xét, ông cụ thở dài, dẫn Trung đến một góc nhỏ trong nghĩa trang làng. Trước một ngôi mộ mới, tấm bia ghi rõ: “Nguyễn Thị Linh, 1985-2025”. Trung cảm thấy chân mình như khuỵu xuống. Linh – người vợ mà anh từng yêu say đắm, người mà anh nghĩ đã rời bỏ anh để chạy theo hạnh phúc mới – đã sống ở đây, và giờ đã ra đi mãi mãi.

Trưởng làng kể rằng Linh đến làng cách đây mười năm, mang theo một đứa bé sơ sinh. Cô sống khép kín, làm nghề may vá, nuôi Tiểu Vy lớn lên. Cô thường kể với con rằng bố của em là một người tốt, nhưng vì hoàn cảnh mà không thể ở bên hai mẹ con. Trung nghe mà lòng đau như cắt. Anh nhớ lại những ngày cuối cùng của cuộc hôn nhân, khi Linh đột nhiên trở nên xa cách, rồi bỏ đi mà không để lại một dòng thư. Anh đã nghĩ cô phản bội anh, nhưng giờ đây, sự thật dường như phức tạp hơn nhiều.

Trung tìm đến nhà Tiểu Vy, nơi bà ngoại em đang sống. Bà cụ, sau một hồi do dự, đưa cho anh một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, nói rằng Linh để lại với lời dặn chỉ trao cho “người xứng đáng”. Bên trong hộp là một xấp thư tay, nét chữ thanh thoát của Linh. Trung mở lá thư đầu tiên, và từng dòng chữ như kéo anh trở về quá khứ.

Linh viết rằng cô phát hiện mình mang thai ngay trước khi ly hôn. Nhưng cô cũng biết một bí mật mà Trung không biết: công ty của anh khi đó đang trên bờ vực phá sản, và gia đình anh đã gây áp lực để cô rời đi, vì họ cho rằng cô “không xứng” với anh. Linh không muốn trở thành gánh nặng, nên đã chọn ra đi, mang theo đứa con chưa chào đời. Cô đến Thái Nguyên, bắt đầu lại từ đầu, và dù khó khăn, cô chưa bao giờ hối hận vì đã giữ Tiểu Vy.

Trung đọc mà nước mắt lăn dài. Anh đã trách lầm Linh suốt mười năm, mà không biết cô đã hy sinh tất cả để bảo vệ anh và con. Tiểu Vy, cô bé gọi anh là “bố”, chính là con gái anh – một sự thật mà anh chưa từng ngờ tới.

Trung quyết định ở lại làng, không chỉ để bù đắp cho Tiểu Vy, mà cũng để chuộc lỗi với chính mình. Anh dùng tiền tiết kiệm đểබ, xây dựng một ngôi trường nhỏ và một khu vui chơi cho trẻ em trong làng. Tiểu Vy dần mở lòng với anh, gọi anh là “bố” một cách tự nhiên, và mỗi lần như thế, trái tim anh lại nhói lên vì hạnh phúc và ân hận.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một buổi tối, khi Trung đang chơi với Tiểu Vy, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trước cửa. Ông ta tự xưng là anh trai của Linh, người mà Trung chưa từng gặp. Ông ta nhìn Trung bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi đưa ra một tập tài liệu. “Linh để lại cái này cho anh. Cô ấy nói nếu anh tìm đến, hãy đưa nó cho anh.”

Trung mở tập tài liệu, và anh chết lặng. Đó là giấy khai sinh của Tiểu Vy, trong đó tên cha được ghi rõ: Nguyễn Hoàng Trung. Bên dưới là một lá thư cuối cùng của Linh, viết rằng cô không muốn Trung biết về Tiểu Vy, vì cô sợ anh sẽ cướp mất con bé. Nhưng nếu anh tìm đến, cô muốn anh biết sự thật và yêu thương con bé như cô đã làm.

Trung rời làng vào một ngày mưa, mang theo Tiểu Vy và một lời hứa với Linh trong lòng. Anh trở về Hà Nội, không còn là một doanh nhân chỉ biết đến tiền bạc, mà là một người cha với trái tim đầy yêu thương. Tiểu Vy giờ đây là ánh sáng của cuộc đời anh, và mỗi nụ cười của con bé là một lời nhắc nhở về những năm tháng anh đã bỏ lỡ.

Nhưng điều bất ngờ nhất đến vào một buổi chiều, khi Trung nhận được một cuộc gọi từ luật sư. Hóa ra, Linh đã để lại một tài khoản ngân hàng bí mật, chứa một khoản tiền lớn từ việc bán căn nhà mà cô từng sống với Trung. Lá thư cuối cùng trong tập tài liệu viết: “Trung, đây là món quà cuối cùng của em. Hãy dùng nó để cho Tiểu Vy một cuộc sống tốt đẹp.”

Trung ôm lấy Tiểu Vy, nước mắt lặng lẽ rơi. Anh không cần tiền, nhưng món quà của Linh là minh chứng cho tình yêu cô dành cho con gái – và có lẽ, cả cho anh. Dưới bầu trời Thái Nguyên, anh nhìn con bé chơi đùa, lòng thầm hứa sẽ dành cả đời để bù đắp cho những gì đã mất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News