×
×

Đội xây dựng cứ đào móng đến đoạn này là máy móc hư, người bị th/ương, đất nứt t/oác

Khu đất rộng hơn 2.000 mét vuông ấy nằm ở rìa thị trấn. Trước kia là vườn hoang, sau bị bỏ không vì vướng tranh chấp. Mấy năm nay, khi thị xã phát triển, một tập đoàn bất động sản mạnh tay mua lại, dự định xây chung cư.

Nhưng từ lúc khởi công, chuyện lạ nối tiếp nhau.

Ngày đầu tiên đào móng, chiếc máy xúc to nhất bị kẹt cần, rồi gãy trục. Thợ máy vào sửa, vừa cúi xuống thì bị lưỡi xúc rơi trúng lưng, chấn thương cột sống.

Hôm sau, nhóm khoan địa chất vừa khoan xuống tầng đất thứ ba, máy bỗng kêu rít, lưỡi khoan cong như gặp đá. Khi nhấc lên, đầu khoan dính đầy bùn đen, đặc sệt như máu khô.

Ngày thứ ba, mặt đất khu ấy nứt ra như có gì đó thở bên dưới.

Đội trưởng công trình – anh Tân – là người có tiếng lì lợm. Anh từng làm nhiều công trình ở các vùng địa chất phức tạp, động đất còn gặp, huống gì vài cái nứt. Nhưng đến ngày thứ tư, khi thợ chính của anh bị điện giật chết trong lúc nối máy phát – dù cầu dao đã ngắt – thì Tân bắt đầu lo.

Không ai còn dám xuống đào.

Công ty gọi thầy phong thủy đến.

Thầy hơn sáu mươi, râu dài, áo vải chàm, không nói nhiều. Ông đi một vòng quanh khu đất, không dùng la bàn, chỉ lấy cành dâu quất nhẹ xuống đất ba lần, rồi đứng lặng thật lâu.

Lúc ngẩng lên, mắt ông sâu hoắm.

“Chỗ này… từng chôn một người. Không nằm, mà đứng. Chết đứng.”

Không ai hiểu. Chết thì sao lại đứng? Chôn thì sao không nằm?

Thầy cúi nhặt nắm đất, bóp vụn trong tay. Lớp đất bên dưới sẫm đen, dẻo quánh, không giống bất kỳ vùng nào khác.

“Kẻ đó bị trói đứng, chôn sống. Đất chưa yên, oán chưa tan, thì móc gì cũng hỏng, người nào cũng gặp họa.”

Nghe đến đây, chủ thầu mới tiết lộ: hồi mua khu đất, từng nghe đồn đây là nơi chôn người cách đây vài chục năm, thời loạn. Nhưng không có hồ sơ, chính quyền cũng không xác nhận, nên họ vẫn tiến hành.

Tân không tin chuyện ma quỷ, nhưng bản năng mách anh: phải đào đến cùng.

Hôm sau, anh chỉ giữ lại ba người thân tín, tự tay điều khiển máy xúc.

Đến giữa trưa, máy đào chạm phải một khối gì cứng, hình trụ, cao khoảng một mét rưỡi. Cào nhẹ lớp bùn, lộ ra một đoạn… cột sắt hoen gỉ, dính đầy dây thừng mục nát. Dưới chân cột là một đoạn xương ống, xám ngoét.

Người Tân lạnh toát.

Họ khoanh vùng, nhẹ tay khai quật. Một tiếng sau, toàn bộ bộ xương người lộ ra – không nằm ngang như mọi thi thể bình thường, mà… đứng thẳng, lưng dựng vào cột sắt, chân còn bị xiềng gông.

Có một miếng kim loại nhỏ móp méo vùi dưới chân: BẢO VỆ – PHẠM TỘI PHẢN ĐỘNG – 1969

Tin tức không được công bố, nhưng ngay hôm đó, phía công ty thông báo tạm ngưng xây dựng “để khảo sát địa chất bổ sung”.

Đêm đó, Tân không ngủ được. Anh cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp bộ hài cốt trong điện thoại. Có gì đó… sai sai.

Sáng hôm sau, anh lén quay lại hiện trường.

Điều khiến Tân ám ảnh suốt đời là: cái cột sắt hôm qua – đã biến mất.

Và bộ xương… nằm dài dưới đất, hai tay duỗi thẳng.

Không đứng nữa.

Anh hỏi nhóm bảo vệ, họ nói tối qua trời mưa lớn, không ai vào được. Nhưng camera trong kho ghi lại – lúc 3 giờ sáng, có một bóng người cao gầy, đi chân trần, lững thững rời khỏi rào chắn, tiến thẳng về phía nghĩa trang cũ cách đó ba cây số.

Lần theo vết chân bùn, người ta phát hiện một cái huyệt nhỏ mới lấp, không bảng tên.

Lúc đào lên, chỉ còn một cành dâu khô cắm giữa huyệt, bên dưới là… một cây cột sắt cũ gỉ. Không có xương.

Tân bỏ nghề. Anh chuyển về quê, mở quán nước nhỏ.

Khi có người hỏi sao lại bỏ công trình, anh chỉ cười khẽ:

“Có người từng chết đứng suốt năm mươi năm. Giờ họ chỉ muốn được nằm xuống.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News