×
×

Em gái tôi bị t/ai n/ạn vào đúng ngày cưới của tôi, đám cưới và đám tang diễn ra song song, ai ngờ xe hoa vừa đi được nửa đường bỗng xảy ra hiện tượng lạ

Tôi cưới vào một ngày tháng Sáu.

Cũng là ngày em gái tôi chết.

Chỉ cách vài tiếng trước khi đoàn xe hoa khởi hành, điện thoại tôi rung lên. Mẹ gọi, tiếng khóc dập trong cổ họng:
“Con ơi… cái Mai… nó bị tai nạn… chết rồi con ơi…”

Tôi như bị ai rút cạn máu. Mai là em gái út của tôi, đứa bướng bỉnh nhưng thông minh, suốt ngày càu nhàu mà thương anh. Nó nói sẽ làm phù dâu, sẽ tung hoa, sẽ là người hét to nhất khi tôi hôn vợ. Bây giờ, nó nằm lạnh ngắt trong nhà xác tỉnh lỵ.

Gia đình tôi rối loạn. Nhưng bên nhà gái đã chuẩn bị xong, họ hàng hai bên đã tụ họp. Hủy cưới? Không kịp nữa. Sau một hồi tranh cãi, mẹ tôi nghẹn ngào gật đầu:
“Cưới. Nhưng để tang song song. Về rồi đưa nó đi.”

Thế là trong lúc người ta mặc áo dài đỏ, phía sau nhà tôi là bàn thờ lập vội, khói nhang nghi ngút. Mùi trầm và mùi hoa cưới trộn lẫn vào nhau, nồng nặc, khó thở.

Xe hoa lăn bánh lúc 8 giờ sáng. Tôi ngồi cạnh vợ, đầu óc trống rỗng. Cô ấy nắm tay tôi rất chặt, mắt ươn ướt. Tôi không còn cảm giác gì nữa, chỉ mong mau chóng làm xong, để được về bên em lần cuối.

Nhưng đi được nửa đường, đến khúc cua qua khu nghĩa trang cũ, đoàn xe đột nhiên dừng lại.

Tài xế xuống xe, nét mặt trắng bệch:
“Có người nằm giữa đường.”

Tôi cùng vài người chạy ra. Giữa mặt đường đất, dưới ánh nắng chói chang, có một cái bóng nhỏ.

Mai.

Em tôi nằm đó, mặc bộ váy phù dâu mà nó chọn từ mấy tuần trước, váy lấm lem, tóc xõa dài, đôi mắt mở trừng trừng nhìn thẳng lên trời.

Không ai nói gì. Cả đoàn người chết lặng.

Tôi lao đến, ôm lấy cơ thể em, nhưng vòng tay tôi chỉ ôm được không khí.

Tôi khuỵu xuống. Em biến mất. Cả hình bóng, cả vệt đất dưới người em, không còn gì.

Tài xế mặt tái mét:
“Tôi thề là tôi thấy rõ con bé đó nằm ở đó… còn đưa tay lên vẫy…”

Từ đó trở đi, những chuyện lạ bắt đầu xảy ra.

Chiếc xe dâu đi chậm lại, rồi máy lạnh trong xe tự bật về chế độ lạnh sâu, nhiệt độ giảm dần dù bên ngoài nắng gắt. Người ngồi trên xe bắt đầu rùng mình, hơi thở hiện ra như khói trắng. Tôi quay sang vợ, cô ấy run lên, tay tôi chạm vào lạnh như đá.

Chú rể mà run thì còn ai dẫn dâu? Tôi cố nén, nhưng lòng bàn tay vẫn rịn mồ hôi.

Tôi định nhắn tin báo nhà chuẩn bị thêm áo ấm cho đoàn rước, nhưng điện thoại tôi bỗng hiện một tin nhắn từ số Mai:
“Đừng cưới. Anh đã hứa đưa em đi lấy chồng trước mà…”

Tôi đánh rơi điện thoại.

Không ai biết, nhưng tôi nhớ rõ. Khi Mai còn sống, có một lần đùa giỡn, nó nói: “Em mà không lấy được chồng trước anh, em chọc phá lễ cưới anh cho biết!”

Lúc đó tôi cười xòa. Giờ thì tôi không chắc.


Về tới nhà gái, mọi thứ diễn ra như bình thường. Nhưng không ai cười. Không ai chụp ảnh. Không ai dám hát.

Lễ rước dâu kết thúc, tôi đưa vợ về nhà mình. Lúc đó, linh cữu của Mai cũng vừa được đưa về đến.

Tang trắng và váy cưới trắng đụng nhau trước cổng. Người nhà khựng lại. Vợ tôi bỗng quỵ xuống, tay ôm ngực.

Tôi đỡ cô ấy vào phòng, gọi bác sĩ, nhưng trước khi ai đến, cô thều thào:
“Có… ai đang ngồi trên vai em… lạnh lắm…”

Tôi chết sững.

Mắt cô mờ dần. Miệng cô nhép nhép, nói như trong mê:
“Anh à… em đi trước rồi mà… anh quên lời hứa rồi sao…”

Tôi nghe mà chân mềm nhũn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News