Tiệm nail nhỏ trên phố Bolsa ngày hôm ấy không có gì đặc biệt. Một buổi chiều mùa thu ảm đạm, vài vị khách lặng lẽ ra vào, gió từ bên ngoài cuốn theo mùi lá khô lẫn mùi acetone nhè nhẹ.
Hà, như mọi ngày, cúi gập người bên bộ móng acrylic mới, tay nhanh, mắt sắc, nhưng lòng thì rỗng. Mười năm ở Mỹ, cô học được cách lặng thinh trước đủ loại khách, từ người sang đến kẻ chê bai mùi nước mắm. Lặng lẽ sống, lặng lẽ gửi tiền về quê, lặng lẽ không hỏi “cha tôi là ai”, vì mẹ cô đã mất từ khi Hà vừa tròn mười tám.
Hà không có nhiều kỷ niệm về mẹ, chỉ nhớ bà từng làm bún riêu rất ngon, và hay ngồi một mình trước ảnh gia đình cũ – nơi có người đàn ông mà bà chưa từng gọi tên.
Chiều hôm ấy, người khách bước vào là một phụ nữ Việt gốc, khoảng ngoài năm mươi. Mái tóc uốn cẩn thận, nước da trắng và giọng nói nhẹ như lụa.
– Làm móng thường thôi, em – bà nói, nụ cười thoáng mỏi mệt.
Hà gật đầu. Trong lúc làm, cô nhận ra bàn tay người phụ nữ hơi run. Bà nói vừa từ San Diego lái xe lên, đi công việc, mệt quá nên tranh thủ làm móng cho đỡ buồn.
Chưa kịp sơn lớp màu đầu tiên, người phụ nữ lảo đảo.
– Chị… chị không sao chứ?
Bà không trả lời. Một giây sau, cơ thể bà đổ sập xuống ghế như một cái cây vừa bị chặt ngang.
Cả tiệm hốt hoảng. Hà là người đầu tiên chạy đến. Bàn tay cô lần tìm mạch đập, mồ hôi túa ra. Cô giật chiếc túi xách của bà, run rẩy mở ra tìm điện thoại để gọi cấp cứu.
Và chính lúc ấy, cô thấy nó – tấm ảnh nhỏ nằm trong ngăn ví.
Một bức ảnh cũ mờ, ba người: người phụ nữ đang ngất, một người đàn ông cao lớn, và… một người phụ nữ khác – chính là mẹ của Hà. Không thể lầm được. Dù chỉ có một tấm ảnh duy nhất mẹ giữ đến cuối đời, nhưng khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, cô đã nhìn hàng nghìn lần trong ký ức.
Cổ họng Hà khô khốc.
Cô gọi 911, mà tay vẫn run bần bật.
Bệnh viện Westminster vài giờ sau.
Người phụ nữ tỉnh lại, vẻ mặt hoang mang khi thấy Hà ngồi đó.
– Cô là…?
– Em làm ở tiệm nail. Em gọi cấp cứu cho chị.
– Cảm ơn em… – bà thở ra, nhưng ánh mắt Hà khiến bà ngập ngừng. – Em sao vậy?
Hà rút tấm ảnh từ túi áo khoác, đặt xuống bàn.
– Tại sao… chị có bức ảnh này?
Người phụ nữ nhìn tấm ảnh, sững sờ. Mắt bà mở to, rồi như vỡ vụn.
– Em… biết người này?
– Người đàn bà trong ảnh… là mẹ ruột của em.
Không gian lặng như tờ.
– Em tên gì? – bà hỏi.
– Em là Hà. Nguyễn Thị Hà.
Giọng bà vỡ ra:
– Em… là con bé Hà?
Hà ngẩn người. Bà biết tên cô?
– Chị là Thủy. Chị… là chị cùng cha khác mẹ với em.
Thủy ngồi thụp xuống mép giường, đôi mắt đẫm nước. Bà kể rằng người đàn ông trong ảnh – cha cô và cũng là cha Hà – từng có hai gia đình. Mẹ của Hà là người ông yêu tha thiết khi còn ở Việt Nam, nhưng vì hoàn cảnh, ông sang Mỹ rồi bị gia đình sắp đặt kết hôn. Sau này, ông quay lại, gặp mẹ Hà, nhưng không thể mang hai mẹ con đi vì bà kiên quyết không phá vỡ gia đình của ông.
– Trước khi mất, ba chỉ dặn chị: “Nếu một ngày gặp Hà, hãy nói cho con bé biết ba luôn nhớ mẹ nó.”
Hà cứng người. Một phần trong cô muốn gào lên, muốn trách móc, nhưng trong ánh mắt người phụ nữ ấy là bao năm áy náy, là nỗi đau của một người đứng giữa những lằn ranh máu mủ và chia lìa.
– Em… chưa từng biết mình có chị.
– Chị cũng vậy… đến khi ba mất mới biết em có tồn tại.
Thủy siết lấy tay Hà, run run.
– Tấm ảnh này ba để lại. Chị luôn mang theo, chỉ mong một ngày… sẽ gặp em.
Cuối năm ấy, tiệm nail trang hoàng rực rỡ. Một khách hàng quen bước vào, nhìn thấy Hà đang làm móng với một phụ nữ lớn tuổi, vui vẻ trò chuyện, gọi nhau là “chị – em” mà tưởng hai mẹ con.
Không ai biết, cách đây không lâu, một tấm ảnh nhỏ đã nối lại hai nửa máu thịt rời rạc suốt mấy chục năm.
Và Hà, người từng sống với một câu hỏi không lời, giờ đã có câu trả lời – không phải bằng lời nói, mà bằng cái nắm tay ấm áp, bất ngờ nhất cuộc đời.