Thành phố hôm đó tưng bừng hai đám cưới lớn: một ở khách sạn Lam Sơn – nơi sang trọng bậc nhất, và một tại nhà hàng Hồng Phúc – cổ kính, lâu đời. Cả hai lễ cưới cùng giờ, cách nhau chỉ hai con phố. Trùng hợp đến kỳ lạ, cô dâu của hai đám đều tên Vy, chú rể một người tên Minh, một người tên Duy.
Người ta đồn rằng, một điều xui sẽ xảy ra nếu hai đám cưới tổ chức cùng lúc không đổi hoa cưới cho nhau – một tục lệ dân gian cổ, ít người biết đến. Nhưng hôm ấy, cả hai đoàn xe hoa chỉ lướt qua nhau trong tiếng còi chúc mừng, ai cũng vội vàng, không ai nhớ đến lời nguyện xưa cũ ấy.
Cô dâu Vy của khách sạn Lam Sơn – con gái một đại gia ngành bất động sản – bước xuống xe hoa trong bộ váy trắng tinh, môi cười mà lòng bồn chồn. Mẹ cô vốn mê bói toán, từng nói: “Ngày cưới trùng với đám khác là điềm không lành.” Nhưng bố cô gạt đi: “Thời buổi nào rồi mà tin mấy chuyện tào lao?”
Đêm tân hôn, chú rể Minh tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi đầm đìa. Anh mơ thấy một người đàn bà mặc áo cưới đen, đứng dưới cửa sổ, cầm bó hoa đỏ rực, lặng lẽ nhìn vào. Minh không kể với vợ, chỉ cho là ác mộng do mệt.
Trong khi đó, đám cưới ở nhà hàng Hồng Phúc cũng diễn ra suôn sẻ. Cô dâu Vy thứ hai – chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường – hạnh phúc nắm tay Duy, người bạn trai 7 năm của cô. Không biết rằng, bó hoa cô cầm đã bị đổi… bởi một sơ suất nhỏ từ tiệm hoa: nhầm địa chỉ giao. Nhưng dường như, hoa cưới lại chính là điều giữ lời nguyền kia ở yên.
Ba tháng sau, gia đình Minh – Vy đại gia – bắt đầu có chuyện. Công ty bố Vy bị điều tra, cổ phiếu lao dốc. Minh – vốn là giám đốc tài chính – bị lôi vào vòng xoáy pháp lý. Vy lâm vào trầm cảm, sống khép kín, không còn ánh mắt tự tin hôm cưới. Cô thường nghe thấy tiếng bước chân lạ trong nhà, có hôm còn thấy bó hoa cưới – đã héo rũ – xuất hiện trong phòng dù cô đã vứt đi từ lâu.
Còn Duy – chồng của Vy giáo viên – dạo này thường xuyên ngủ mơ, cũng về người đàn bà mặc váy đen. Nhưng điều lạ là, cô ấy không đứng ngoài cửa như trong giấc mơ của Minh, mà ngồi trên giường, tay cầm bó hoa đỏ, thì thầm: “Anh chọn nhầm rồi.”
Một đêm, Duy tỉnh dậy giữa cơn mộng du. Anh bước ra ban công, tay cầm bó hoa cưới của vợ. Bên dưới là con đường nối giữa khách sạn Lam Sơn và nhà hàng Hồng Phúc. Anh đứng im rất lâu, rồi thả hoa xuống như thể trả lại một món nợ.
Sáng hôm sau, anh không nhớ gì.
Mười năm trôi qua. Cả hai cặp đôi đều không còn sống cùng nhau. Minh và Vy ly hôn sau ba năm. Vy mất tích trong một chuyến du lịch một mình. Không ai tìm thấy cô.
Duy thì sống cô độc, không kết hôn lại. Vy giáo viên vẫn ở thành phố, nuôi một bé gái. Cô chưa bao giờ nói về cha đứa trẻ, nhưng có lần, người ta thấy cô đi qua nhà hàng Hồng Phúc, đặt bó hoa cưới trắng lên bậc thềm rồi quay lưng đi, mắt ngân ngấn.
Chuyện tưởng khép lại cho đến khi một điều kỳ lạ xảy ra.
Một nhóm sinh viên ngành lịch sử nghiên cứu về tục lệ cưới hỏi cổ, tình cờ tìm thấy tấm ảnh mờ trong một cuốn sổ cũ. Trong ảnh là hai cô dâu, đều tên Vy, cưới cùng ngày, vào năm 1963. Nhưng một trong hai người đã mất tích ngay đêm tân hôn. Người còn lại sống trong điên loạn, suốt đời nói rằng: “Chúng tôi đã không đổi hoa.”
Họ tra tiếp, phát hiện ra một điều khiến máu lạnh sống lưng.
Hai cô dâu năm xưa… có gương mặt giống hệt hai Vy của thời hiện đại.
Và tấm ảnh cuối cùng trong sổ là bóng một người phụ nữ mặc váy đen, ôm bó hoa đỏ, đứng lặng bên ngã tư Lam Sơn – Hồng Phúc.