×
×

Họp lớp sau 10 năm ra trường, gặp lại mối tình đầu, tôi đã làm điều không phải với vợ tôi

Tôi nhận được lời mời họp lớp vào một chiều mưa tháng Sáu, đúng tròn mười năm kể từ ngày rời ghế trường cấp ba. Lướt qua danh sách, tôi khựng lại ở cái tên “Nguyễn Thị Lan”.

Lan – mối tình đầu. Cô gái khiến tôi từng thổn thức mỗi lần thấy bím tóc nghiêng nghiêng qua vai áo trắng. Từng cái nhíu mày, từng nụ cười e lệ của cô đều là thơ, là nhạc, là thanh xuân của tôi.

Tôi chưa từng nói ra, cũng chưa từng quên.

Bây giờ, tôi đã là chồng của Mai – một cô gái chẳng có gì nổi bật, chỉ là người luôn dọn cơm đúng bữa, mua đúng loại xì dầu tôi thích, và đắp chăn cho tôi mỗi đêm.

“Anh đi họp lớp đi,” Mai nói khi thấy tôi lưỡng lự, “gặp lại bạn cũ vui mà.”

Tôi gật đầu. Trong lòng trỗi dậy thứ cảm giác mơ hồ – vừa hồi hộp, vừa có chút… mong chờ.


Buổi họp lớp tổ chức ở một nhà hàng trung tâm. Tôi đến hơi muộn, lớp đã tụ đủ. Vừa bước vào, tôi nghe thấy một giọng phụ nữ the thé vang lên:

– Hồi đó Lan mà đậu hoa khôi là tụi mày khỏi mơ! Mấy đứa con trai lớp mình mê như điếu đổ chứ gì!

Tôi quay lại.

Lan.

Không phải Lan tôi nhớ. Người đứng trước mặt là một phụ nữ son phấn đậm, tóc uốn cầu kỳ, váy bó sát, và giọng nói chát chúa. Cô đi từ bàn này sang bàn khác, ôm vai bá cổ, cười nói bỗ bã:

– Mày nhớ ông thầy dạy Hóa không? Hồi đó tao trốn học, ông chạy xe máy đến tận nhà tao luôn! Giờ mà gặp lại tao vả cho một phát vì tội tra tấn học sinh!

Cả bàn cười, tôi thì đứng im. Cái hình ảnh trong ký ức tôi – cô Lan e ấp, dịu dàng, với ánh mắt biết nói – đã tan như bong bóng.

Lan nhìn thấy tôi, reo lên:

– Ơ kìa! Nam! Trời ơi, mày khác quá trời! Ủa, lấy vợ chưa? Mà vợ có đẹp không? Lương tháng mấy chục?

Tôi gượng cười, ngồi xuống. Cô chủ động kéo ghế sát tôi, mùi nước hoa nồng nặc phả qua.

– Tao giờ đang làm quản lý spa nha, mỗi tháng doanh thu trăm triệu! Nói thiệt, nhìn lại tụi mày tao thấy… cũng bình thường ghê!

Tôi cười méo mó. Mỗi câu cô nói đều như bóp méo thêm hình ảnh xưa cũ. Cô kể đủ thứ: chồng cũ làm nghề gì, đang cặp với ai, mới mua xe, mới đi Đà Nẵng, mới nâng mũi…

Tôi không nghe nữa. Tôi chỉ nghĩ đến Mai – người vợ chưa từng khoe một điều gì, nhưng mỗi bữa cơm luôn đặt đúng khẩu vị tôi nhất. Người chưa từng nói lời hay ý đẹp, nhưng giữa đêm tôi sốt, vẫn ngồi lau người cho tôi đến sáng.

Đến lúc tan tiệc, Lan níu tôi lại:

– Ê, cho tao xin số nha, lỡ đâu mai mốt hợp tác làm ăn gì đó!

Tôi khẽ lùi lại:

– Xin lỗi, vợ tao… hơi khó tính chuyện đó.

Lan trề môi:

– Ui dào, sợ vợ thế thì sống sao?

Tôi cười nhẹ:

– Ừ, tao sống ổn… nhờ vậy đấy.


Tối hôm đó, tôi về nhà muộn. Mai đang ngồi vá lại áo cho con. Cô nhìn tôi:

– Gặp lại ai thú vị không?

Tôi tiến lại, ngồi xuống bên cạnh. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi chủ động cầm tay cô, siết nhẹ.

– Gặp nhiều người. Nhưng anh chỉ thấy nhớ… một người.

– Ai?

Tôi nhìn vợ, mỉm cười:

– Em, của mười năm nay.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News