×
×

Mẹ bắt tôi cưới 1 người đàn ông 80 tuổi để thừa kế tài sản, ai ngờ đêm tân hôn, tôi mất sức đến sáng vẫn không đi lại nổi

Tôi kết hôn với một người đàn ông tám mươi tuổi.

Nghe thật khó tin, ngay cả với chính tôi. Nhưng đó là sự thật, được ký tên đóng dấu tại văn phòng công chứng, giữa ánh mắt long lanh toan tính của mẹ tôi và nụ cười bạc màu của ông Lộc – người chồng không kèn không trống ấy.

Mẹ tôi nói:

“Con lấy ông ấy đi, chỉ cần chịu đựng một năm. Ông ta không có con, lại đang bệnh tim. Sau này tài sản sẽ là của con hết.”

Tôi đã do dự. Nhưng mẹ nắm tay tôi, rất chặt, giọng bà nghèn nghẹn:

“Mẹ chỉ muốn cuộc đời con đỡ khổ hơn mẹ thôi.”

Và thế là tôi cưới. Trong bộ váy cưới trắng ngần mà tôi đã từng mơ ước sẽ mặc vào một ngày khác, bên một người khác, tôi cúi đầu gọi người lạ kia là “chồng”.

Tôi đã nghĩ đêm tân hôn sẽ chỉ là hình thức. Một ông già tám mươi, với dáng đi chậm chạp và tiếng ho khan như lá mục, thì có thể làm được gì? Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn thuốc bổ, chăn gối êm, và một câu nói tử tế để tiễn ông vào giấc ngủ.

Nhưng tôi đã nhầm.

Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, ông Lộc đang đứng giữa phòng, thắt lưng buộc gọn, người thẳng như cây tùng, ánh mắt sáng đến lạ. Ông mỉm cười – không phải kiểu cười nhăn nheo của một ông lão móm mém, mà là nụ cười đầy bản lĩnh của một người đàn ông hiểu rất rõ mình đang làm gì.

“Tôi còn khoẻ hơn cô nghĩ nhiều đấy.”

Tôi cười gượng, nghĩ ông đùa.

Nhưng đến sáng hôm sau, tôi không thể bước nổi xuống giường.

Ba ngày kế tiếp, tôi lê lết như người vừa thoát khỏi trại huấn luyện. Cơ thể đau như vừa bị xe cán qua. Nhưng điều khiến tôi bối rối hơn cả là… ông Lộc chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Trái lại, ông còn dậy sớm tập dưỡng sinh, đi bơi, và ăn cháo tổ yến một cách khoan thai. Mỗi lần nhìn tôi bước chậm qua phòng khách, ông lại nhếch môi cười nhẹ:

“Tuổi trẻ bây giờ yếu quá.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ. Và tôi lén tra cứu.

Hồ sơ ông Lộc rất sạch. Nhưng cái tên ấy từng xuất hiện trong một bài báo cũ: “Lộc Trần – Huyền thoại cascadeur thập niên 70.” Những bức ảnh cũ cho thấy một người đàn ông với thân hình lực lưỡng, võ nghệ thành thạo, từng đóng thế trong hàng chục phim hành động đình đám.

Hóa ra, tôi không lấy phải ông già – mà là một con hổ già chưa chịu rút móng.

Tôi bỏ về nhà mẹ. Mẹ tôi nghe xong, chỉ thở dài:

“Mẹ biết chứ. Nhưng con phải hiểu, đàn ông đến tuổi đó, càng sống dai, càng giữ được của. Mẹ không muốn con vất vả cả đời.”

Tôi hỏi: “Có bao giờ mẹ nghĩ con cần được yêu thương, hơn là sở hữu mấy căn nhà?”

Bà im lặng.

Tối hôm ấy, tôi nhận được tin nhắn từ ông Lộc, kèm một đoạn video quay cảnh tôi ngủ trong phòng ngủ – rõ ràng được quay lén.

Dòng chữ phía dưới viết:

“Vợ chồng thì phải ở với nhau. Đừng quên điều khoản hợp đồng: 12 tháng chung sống thực tế.”

Tôi nhìn dòng chữ ấy rất lâu, lòng rối như tơ. Rồi tôi cười. Một tiếng cười không rõ là chua chát hay chấp nhận. Thật ra, ngay từ đầu, tôi đâu còn chọn lựa.

Tôi quay lại.

Ông Lộc đang ngồi ngoài ban công, đọc sách, gương mặt ung dung như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Thấy tôi, ông khẽ gật đầu:

“Tôi biết cô sẽ quay lại. Người thông minh không bao giờ tự cắt đi đường sống.”

Tôi không đáp, chỉ bước vào phòng, khóa cửa, nằm xuống chiếc giường từng là của tôi – giờ là của cả hai.

Nửa đêm, tôi nghe ông đặt lên bàn đầu giường một tách trà ấm. Có lẽ ông nghĩ đó là cử chỉ dịu dàng.

Tôi mở mắt nhìn bóng ông khuất dần sau khe cửa, lòng thầm nghĩ:

“Mười hai tháng… cũng chẳng dài lắm đâu. Và không ai mãi là con mồi.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News