×
×

Mẹ chồng cũ bỗng dưng nài nỉ tôi quay lại trong đám tang của bố chồng cũ

Mưa rả rích suốt buổi sáng. Hân ngồi trong xe, lòng ngổn ngang, tay vẫn chưa tắt máy. Cổng nhà ấy – nơi từng là mái ấm, nơi từng chứng kiến những tháng ngày cô cố gắng làm dâu ngoan vợ hiền – nay bỗng hóa xa lạ. Tấm băng tang trắng quấn nơi đầu mấy đứa cháu nhỏ, và tấm di ảnh ông cụ bên lư hương đỏ rực, khiến một khối gì đó nghẹn nghẹn nơi cổ họng.

Hân bước xuống xe, đi chậm vào trong. Vẫn là những người cũ: hàng xóm, cô dì chú bác, và cả anh – người chồng cũ, giờ đã có gia đình mới. Không ai nói gì, chỉ có mẹ chồng là đứng bật dậy, nắm tay Hân thật chặt.

– Con về rồi, tốt quá… bố con sẽ vui lắm.

Câu nói khiến Hân chột dạ. Ba năm trước, bà ấy cũng từng nắm tay cô như vậy, chỉ là lời nói lại khác: “Ly hôn đi, nó không hợp với nhà này.” Khi đó, Hân gật đầu, không khóc, không than. Cô chỉ lặng lẽ xếp hành lý ra khỏi căn nhà mà cô đã từng gọi là nhà chồng.

Cô ngồi bên linh cữu bố chồng. Hồi còn sống, ông cụ là người duy nhất không gay gắt với cô. Ông ít nói, hay ngồi nhẩn nha uống trà, nhưng lần nào thấy con dâu về muộn, ông cũng là người đầu tiên bưng tô cháo nóng chờ sẵn. Ông lặng lẽ quan sát cuộc hôn nhân của con trai mình tan rã, rồi lặng lẽ nhắn cho Hân một dòng duy nhất sau phiên tòa: “Nếu mệt, cứ về đây, bố vẫn xem con là con gái.”

Bây giờ, ông nằm yên, lạnh. Căn nhà này từ lâu đã không còn chốn quay về.

Lễ viếng xong, Hân định cáo từ thì mẹ chồng cũ kéo tay cô lại, ánh mắt đầy van nài:

– Ở lại với mẹ vài hôm, được không? Mẹ già rồi, con dâu mới nó… nó không biết lo.

Hân ngẩn ra, nhìn bà. Một người đàn bà từng kiêu hãnh, từng ép cô đứng trước bàn thờ tổ tiên mà quỳ xin lỗi chỉ vì về muộn bữa cơm, giờ đây lại yếu ớt, run rẩy như thể vừa đi qua cơn bão của chính mình. Đằng sau bà là cô con dâu mới – còn trẻ, mắt thâm quầng, tay cầm bát nhang mà run lên bần bật. Có lẽ cô ấy cũng đang sống một cuộc đời giống Hân ngày trước.

– Con cảm ơn mẹ – Hân nhẹ nhàng rút tay ra – Nhưng con không phải người nhà nữa.

Bà đứng chết trân. Câu nói ấy, ba năm trước bà từng thốt ra, nay lại quay về như một cái tát. Người phụ nữ ấy bỗng chới với giữa cái đám tang người chồng già, giữa căn nhà từng là “nề nếp gia phong”, giữa nỗi ân hận không thể diễn thành lời.

Hân bước ra khỏi cổng, chậm rãi như thể không muốn giẫm quá mạnh lên vết thương cũ. Trên đường về, mưa lại đổ xuống, nhưng lần này cô không thấy lạnh nữa. Trong túi áo vẫn còn tờ thiệp viếng, góc thiệp dính một chút nước, một chút tàn nhang – và cả một chút ấm áp mà cô từng nghĩ mình đã đánh mất mãi mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News