×
×

Mẹ vợ cũ phản đối con rể lấy vợ mới lớn hơn 10 tuổi, chuyển hẳn cho anh 3 tỷ để ngăn cản chỉ vì…

Ngày Thành dẫn người yêu mới về ra mắt, mẹ vợ cũ ngồi yên trong salon bọc nhung, nhếch môi cười nhạt.

“Cô ấy… lớn hơn cháu mười tuổi à?”

Thành gật đầu. Bàn tay người phụ nữ ngồi bên siết nhẹ lấy anh, ánh mắt không nao núng. Cô là Giang – một doanh nhân thành đạt, từng trải và đầy khí chất. Họ gặp nhau trong một hội thảo kinh doanh, và rồi tình yêu nảy nở, chín muồi sau những vết thương lòng chưa lành hẳn.

Mẹ vợ cũ của anh – bà Thục – vốn nổi tiếng là người khắt khe, xét nét. Dù Thành và con gái bà đã ly hôn gần hai năm, bà vẫn giữ thói quen can thiệp vào đời sống của anh như thể anh vẫn là rể trong nhà.

Tuần sau, bà gọi anh lên gặp riêng. Trong căn phòng khách được trang trí cầu kỳ, bà rút từ trong két một tập hồ sơ. Không một lời dài dòng, bà đẩy qua phía Thành tờ giấy chuyển khoản ba tỷ.

“Đây là khoản bồi thường danh dự. Anh đừng cưới cô ta.”

Thành chết lặng. Trong đầu anh chỉ vang lên một câu: Tại sao?

Bà Thục không vòng vo:
“Cô ta không hợp. Một người từng đổ vỡ, lại lớn hơn anh cả chục tuổi, không thể mang lại gì ngoài rắc rối. Tôi không muốn cháu gái tôi – con gái anh – lớn lên trong sự méo mó về hình mẫu gia đình. Nếu anh còn chút tự trọng, đừng nhận cô ấy làm vợ.”

Thành im lặng. Anh từng chịu đựng biết bao nhiêu cay nghiệt trong cuộc hôn nhân trước, phần lớn đến từ bà Thục – người luôn xem con rể như vật trưng bày: vừa phải đẹp trai, vừa phải kiếm tiền, vừa phải “nghe lời vợ mẹ”. Anh và con gái vẫn giữ liên lạc, anh chưa từng làm điều gì khiến bé tổn thương. Nhưng giờ đây, bà lại một lần nữa nhân danh “vì cháu” để điều khiển cuộc đời anh.

Anh không nhận tiền. Cũng không cãi. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu rồi rời đi.

Vài ngày sau, đám cưới diễn ra. Nhỏ gọn, ấm cúng, không hào nhoáng. Mẹ anh ngồi hàng ghế đầu, rưng rưng nước mắt khi nhìn thấy con trai mình – sau bao năm – cuối cùng cũng có được ánh mắt an yên bên một người phụ nữ xứng đáng.

Bà Thục không đến. Nhưng bà vẫn gửi một món quà đến tận tay Giang: một chiếc phong bì trắng, bên trong chỉ có duy nhất tấm ảnh… Giang đứng trước cổng toà, tay dắt theo một cậu bé.

Kèm theo mảnh giấy viết tay:
“Phụ nữ từng có con, lại giấu không cho chồng sắp cưới biết, thì đáng được gọi là gì?”

Tối đó, Giang đưa ảnh cho Thành. Tay cô run, mắt rớm nước.

“Em xin lỗi. Em chưa từng nghĩ sẽ tái hôn. Nên em chưa bao giờ kể… Anh ấy là con em. Và giờ sống cùng bố ruột nó bên nước ngoài.”

Thành nhìn cô thật lâu. Rồi anh lặng lẽ cất bức ảnh, đặt tay lên vai cô, dịu dàng:

“Anh từng có vợ, có con. Em cũng có quá khứ của riêng mình. Chúng ta không đến với nhau để xóa quá khứ, mà để viết một chương mới tử tế hơn.”

Giang òa khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, cô không còn cảm thấy mình phải gồng lên để xứng đáng với một ai.

Ba tháng sau, mẹ vợ cũ bất ngờ nhập viện vì đột quỵ nhẹ. Người đầu tiên vào thăm bà lại chính là Giang – người con dâu “mới” mà bà từng khinh thường. Cô ngồi cả buổi trưa, không nói gì ngoài câu:

“Dù mẹ có thương hay ghét, thì cháu gái mẹ vẫn là con riêng của chồng con. Con chưa từng có ý định thay thế ai trong lòng bé.”

Bà Thục nhìn cô thật lâu. Rồi nước mắt bỗng chảy dài nơi đuôi mắt.

Chiều hôm đó, bà lặng lẽ hủy sổ tiết kiệm ba tỷ “chuộc lỗi” chưa từng gửi. Và gọi điện cho con gái:

“Mẹ sai rồi. Có lẽ mẹ cần học lại cách để ai đó được sống hạnh phúc… mà không có mẹ chen vào.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News