×
×

Ngày tôi cưới Khải, mẹ tôi từ 1 ng-ười th-ực v-ật, bỗng tỉnh lại chạy từ bệnh viện tới, chỉ thẳng mặt mẹ chồng tôi và nói…

Ngày cưới, tôi khoác chiếc váy trắng muốt, đứng bên cạnh Khải – người đàn ông tôi yêu và chọn làm chồng sau bao năm đợi chờ. Hội trường lộng lẫy với hoa tươi và tiếng nhạc du dương, nhưng lòng tôi lại mang một khoảng trống không tên, như có thứ gì đó chưa đủ đầy. Có lẽ vì mẹ tôi không thể có mặt.

Mẹ tôi bị tai nạn cách đây hai năm. Kể từ ngày ấy, bà trở thành người thực vật, nằm im lìm bất động trên giường bệnh như một giấc ngủ không hồi kết. Tôi vẫn thường đến thăm bà, thì thầm những điều vu vơ về cuộc sống, kể cả chuyện tôi sắp cưới. Nhưng bà chẳng bao giờ đáp lại. Đôi mắt ấy, khép chặt.

Mẹ chồng tương lai – bà Dung – là người phụ nữ quyền lực, sang trọng và kín kẽ. Bà luôn đối xử với tôi rất đúng mực, dù có phần xa cách. Chúng tôi không thân, nhưng cũng không mâu thuẫn. Đám cưới này, bà là người lo liệu chu toàn nhất.

Tôi đã từng nghĩ, có thể bà thương tôi. Có thể trong ánh mắt lạnh lùng kia là một sự bao dung mà tôi chưa hiểu.

Cho đến buổi trưa hôm ấy, trong lúc rượu vừa rót, MC đang mời cô dâu chú rể phát biểu, thì… cửa lớn của sảnh tiệc đột ngột bật mở.

Tất cả mọi ánh nhìn đổ dồn về phía người phụ nữ gầy gò, tóc xõa rối bời, mặc bộ đồ bệnh nhân, chân trần, ánh mắt hoang hoải mà tỉnh táo lạ thường. Là mẹ tôi.

Tôi chết lặng.

Khải cũng sững sờ. Mọi người xôn xao. Một bác sĩ chạy theo sau, cố gắng giữ bà lại nhưng không kịp.

Mẹ tôi nhìn tôi. Rồi bà quay sang… chỉ thẳng mặt mẹ chồng tôi.

Đồ phụ nữ trơ trẽn!

Tiếng bà rơi xuống như một chiếc ly vỡ giữa hội trường lặng câm.

Bà Dung biến sắc, môi run lên:

– Cô… cô nói cái gì vậy?

Mẹ tôi bước đến gần, từng bước như trút hết những ngày tháng nằm bất động.

– Bà tưởng tôi không tỉnh lại ư? Tưởng tôi sẽ nằm đó mãi để bà chùi rửa cái tội lỗi ghê tởm mà bà gây ra?

Tôi run rẩy bước xuống bậc sân khấu.

– Mẹ… mẹ nói gì vậy?

Mẹ tôi nhìn tôi, nước mắt ràn rụa. Rồi bà lấy từ túi áo ra một tấm hình cũ đã úa màu, dúi vào tay tôi.

– Con nhớ ông Lâm – bố con mất trong tai nạn không? Người ta nói là xe mất lái, nhưng chính bà ta – mẹ chồng con – là người thuê người dọa bố con vì ông ấy chuẩn bị tố cáo chồng bà ta tham nhũng. Ai ngờ, xe ông Lâm lật xuống vực, chết tại chỗ.

Tôi chết sững.

Mẹ tôi thở dốc, nghẹn ngào:

– Tôi biết chuyện. Tôi đã định tố cáo. Nhưng chưa kịp… thì bà ta đã đến gặp tôi. Trên đường về, xe tôi bị tông. Bà ta nghĩ tôi chết rồi. Nhưng không – tôi vẫn sống, sống để thấy bà ta hôm nay, đứng đây, làm mẹ chồng con gái tôi.

Mọi người nhao nhao. Có người gọi công an. Khải đứng như trời trồng.

Bà Dung giãy nảy:

– Nó điên rồi! Nó vu khống! Nó là người thực vật kia mà!

Mẹ tôi rút ra một bản sao biên bản tai nạn, những đoạn ghi âm từ bác sĩ riêng mà bà thu được sau khi tỉnh dậy vài ngày. Bà biết bà phải đi, phải đến chính đám cưới này. Phải nói.

Khải quay sang mẹ, đôi mắt đỏ hoe:

– Mẹ… mẹ có thật là…?

Bà Dung ngồi sụp xuống ghế. Không nói được một lời.

Còn tôi, tôi chỉ biết ôm mẹ thật chặt, cảm nhận hơi ấm của bà – người phụ nữ đã trở về từ cõi chết chỉ để bảo vệ tôi khỏi số phận lặp lại bi kịch của bà.

Ngày hôm đó, đám cưới dừng lại. Nhưng với tôi, đó không phải là kết thúc. Mà là sự bắt đầu – bắt đầu của sự thật, của ánh sáng, và của công lý mà mẹ tôi đã chờ đợi suốt hai năm dài, trong thinh lặng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News